Recent Posts

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

Văn Lang Chiến Sự 3


QUỐC BẢO CHÂN KINH

VĂN

LANG

CHIẾN

SỰ

3

THIÊN ẤN     THIÊN BÚT

GÒ HỘI

ĐỨC PHỔ     QUẢNG NGÃI

2013

Nguyễn Đức Thông


QUYỂN 5



PHẦN 31

Nói về Việt Vương Câu Tiễn nghe tin Phù Sai say mê Tây Thi xây chỗ chơi hết cái nầy tới cái kia, chiến tranh xâm lược hết hết nước nầy đến nước khá, làm cho dân chúng Ngô than oán quân binh mỏi mệt, lại bày mưu tính kế với Văn Chủng.

Câu Tiễn nói:
Lời Tiên Vương có ghi chép. Quốc Tổ Hùng Vương dựng nước Bách Việt Văn Lang lấy Đạo làm kim chỉ nam đoàn kết dân chúng, vua, tôi. Nhà Nước Văn Lang lấy dân làm gốc. Dân chúng lấy ăn làm đầu.

Nay nước Việt Trung Nguyên ta thất mùa, có cái cớ xin vua Ngô cho vay thóc mà chu cấp cho dân. Nếu trời giúp ta thời xui khiến vua Ngô cho ta vay thóc một mũi tên bắng trúng hai mục đích. Một là làm cho nước Ngô suy yếu lương thực, hai là làm cho chúng ta được lòng dân chúng. Hể có dân ủng hộ thời việc gì cũng làm nên sức mạnh nào cũng đánh bại. Câu Tiễn sai Văn Chủng đem nhiều lễ vật đút cho Bá Hi, để Bá Hi giúp đở yết kiến với Phù Sai. Phù Sai cho Văn Chủng vào yết kiến ở Cô Tô đài.

Văn Chủng sụp lạy mà tâu rằng:
Nước Việt Trung Nguyên tôi năm nay mất mùa thê thảm, trăm họ khốn khổ. Xin Đại Vương cho vay một vạn thạch thóc ở kho Thái Sương, để cứu cho dân khỏi đói, sang năm lúa chín lại đem trả nộp. Phù Sai nói vua Việt thuần phục nước Ngô ta, dân Việt đói khát, như dân Ngô đói khát, ta có tiếc gì thóc kho mà không đem ra để cứu dân Việt. Ngũ Viên nghe tin sứ nước việt đến Cô Tô đài cũng theo đến vào yết kiến Phù Sai. Thấy Phù Sai cho nước Việt vay thóc Ngũ Viên lại can rằng:

Không nên! Sự thế ngày nay Ngô thôn tính Việt, tức Việt diệt NGô. Tôi xem ý vua Việt sai sứ đến vay thóc, không phải thực là vì dân đói mà vay. Chính là định làm cho nước Ngô ta hết thóc đó. Ta có cho vay cũng chẳng them tình nhân ái, mà không cho vay cũng chưa đến nổi oán thù, chi bằng Đại Vương từ chối đi là hơn. Phù Sai nói Câu Tiễn bị giam ở nước ta, phải đi giật lùi mà dắt ngựa cho ta, dân chúng nước Ngô cũng như chư hầu ai cũng biết cả. Nay được ta tha cho về, Câu Tiễn cảm ơn không giết mới còn được mạng sống mà về nước. Nên vẫn một lòng trung thành tháng nào cũng cống hiến cho nước Ngô ta. Khi nào lại còn dám làm phản nghịch mà lo.

Ngũ Viên nói:
Tôi nghe nói vua Việt ngày đêm chăm chỉ, luyện tập quân binh để định báo thù nước Ngô. Nay Đại Vương đem thóc cho vay khác gì hổ báo mọc thêm cánh, tôi e rằng họa sắp đến nơi rồi.

Phù Sai nói:
Câu Tiễn nguyện xin làm bề tôi ta, lại còn thế thốt nếu ăn ở hai lòng phản lại Ngô thời trời tru đất diệt có lẽ nào phản lại lời hứa, làm bề tôi mà dám đánh vua hay sao?

Ngũ Viên nói:
Vua Thang đánh vua Kiệt, vua Vũ đánh vua Trụ, không phải là bề tôi đánh vua là gì?

Bá Hi đứng bên cạnh quát lên rằng:
Quan tướng quốc nói quá, sao lại ví Đại Vương như vua Kiệt, vua Trụ được! Bá Hi lại tâu với Phù Sai rằng:

Ngày xưa Tề Hoàn Công hội chư hầu ở quỳ khâu, có ước với các nước phải cho nhau vay thóc, là để giữ lấy nghĩa giao lân. Huống chi Việt là một nước luôn cống hiến hàng tháng xưa nay cho Ngô ta. Sang năm lúa chín thời Việt lại đem đủ số thóc sang nộp. Thế thì chẳng thiệt gì cho Ngô, mà lại được ơn với Việt, việc gì mà Đại Vương không thấu hiểu mà quan tướng quốc lại nói quá như thế. Phù Sai bèn truyền cho nước Việt vay một vạn thạch thóc, sang năm được mùa, phải đêm nộp trả đủ chớ có thất tín.

Văn Chủng sụp lạy mà tâu rằng:
Đại Vương thương nước Việt mà cho vay nước Việt mang ơn không hết, khi nào dám thất tín nhất là lúc nào cũng nhớ đến lòng tôi trung của mình. Văn Chủng lĩnh một vạn thạch thóc đem về nước Việt. Câu Tiễn mừng lắm. Triều thần hô vạn tuế. Câu Tiễn liền đem cấp phát cho dân nghèo trong nước. Dân chúng Bắc Việt Trung Nguyên ca tụng công đức Câu Tiễn không hết lời. Năm sau nước Việt được mùa to.

Câu Tiễn lại hỏi Văn Chủng rằng:
Ta không trả thóc cho Ngô thời thất tín, nếu trả thời hại Việt mà lợi cho Ngô, biết làm sao ?
Văn Chủng nói:
Trả thời ta phải trả, nhưng chúng ta hết sức bí mật nên chọn những hạt thóc tốt luộc đi rồi đem trả, kẻ kia thấy thóc tốt tức nhiên gieo trồng ấy là trúng kế của ta đó. Nước Ngô dân chúng không những bị đói to mà ngân khố kho thóc Ngô cũng thâm hụt vô kể. Câu Tiễn theo kế ấy đem thóc chín trả cho Ngô không thiếu một đấu nào Phù Sai khen rằng. Câu Tiễn thật là người biết giữ chữ tín. Phù Sai lại trông thấy hạt thóc to lớn lạ thường, bèn bảo Bá Hi rằng:

Nước Việt Trung Nguyên nổi tiếng đất tốt xưa nay nhìn hạt thóc cũng đủ biết là đất tốt như thế nào. Thảo nào các đời Tiên Đế luôn muốn chiếm lấy đất Việt Trung Nguyên. Ta nên lấy giống tốt nầy phân phát cho dân để lấy giống. Năm ấy khắp nước Ngô đều gieo thóc nước Việt. Nhưng gieo xuống chờ đợi mãi không thấy mọc lên cây nào cả hạt thóc đã trở nên thâm đen hủy mục dân Ngô đói to. Phù Sai cho là thổ nghi không giống nhau mới có chuyện kỳ lạ như vậy, ngoài ra không một ai biết vì nguyên do nào. Câu Tiễn nghe nói Ngô bị đói toan đem quân đánh Ngô.

Văn Chủng can rằng:
Chưa đánh vội vì nước Ngô còn nhiều kẻ trung thần nhất là Ngũ Viên là trụ cột vững mạnh của nước Ngô. Sở dĩ nước Ngô trở nên hùng mạnh làm cho các nước khiếp sợ là nhờ có hai nhân vật kỳ tài. Một là Ngũ Viên, hai là Tôn Vũ. Tôn Vũ đã bỏ Ngô đi từ lâu rồi. Chỉ còn Ngũ Viên nhưng hiện nay vua Ngô với Ngũ Viên không hợp lòng nhau, có lần Ngũ Viên muốn tự tử chỉ còn chờ Ngũ Viên bị hại là thời cơ đã đến. Câu Tiễn hỏi Phạm Lãi chừng nào thời cơ đến:
Phạm Lãi nói:
Cũng chẳng bao lâu nữa đâu, xin Đại Vương gấp rút ngày đêm luyện tập quân binh chững bị cho cuộc đánh Ngô.
Câu Tiễn nói:
Quân binh nước ta còn phải luyện tập nữa sao?
Phạm Lãi nói:
Việc chiến tranh cần phải có quân binh tinh nhuệ, ngoài binh pháp trận pháp ra, quân binh tinh nhuệ cần phải có tài kiếm, kích, đao, thương, gươm, giáo, cung tên phải thật lão luyện. Mà các tài ấy nếu không được minh sư dạy bảo thời không sao tài giỏi được. Thần biết có người Xử Nữ ở Nam Lâm giỏi nghề kiếm, kích, đao, thương lắm. Lại có người nước Sở tên gọi là Trần Am Nguyên, giỏi nghề cung nỏ. Xin Đại Vương cho người đón về mà truyền dạy cho quân binh. Câu Tiễn liền sai sứ đem lễ vật đi mời Xử Nữ và Trần Anh người Xử Nữ ấy không biết tên họ là gì, nguyên vẩn ở trong rừng, chẳng học ai mà giỏi nghề kiếm, kích, đao, thương. Sứ giả phụng mệnh đến Nam Lâm mời Xử Nữ. Xử Nữ bằng lòng đi ngay. Nửa đường gặp một ông cụ đầu bạc đứng trước xe mà hỏi rằng:

Nàng có phải là Xử Nữ ở Nam Lâm đó không? kiếm thuật của nàng thế nào mà nàng dám nhận lời của Vua Việt. Âu là ta hãy thử nhau một phen.

Xử Nữ nói: Xin tùy ý ông. Ông lão liền bẻ bụi trúc ở trong rừng như bứt nắm cỏ khô liền đâm Xử Nữ như tia chớp. Ngọn trúc vừa lao tới Xử Nữ còn nhanh hơn nữa bắt luôn ngọn kích rồi đâm lại ông lão. Bổng thấy ông lão nhảy lên trên cây hóa làm con vượn trắng kêu hú lên rồi phi thân đi mất. Sứ giả lấy làm lạ và thuật lại cho Việt Vương Câu Tiễn nghe. Xử Nữ vào yết kiến Câu Tiễn. Câu Tiễn mời ngồi rồi hỏi nghề kiếm, kích, đao, thương Xử Nữ.

Xứ Nữ nói:
Nghề kiếm, kích, đao, thương trong phải định tâm giữ vững tinh thần. Ngoài phải làm ra vẻ tầm thường trông như mềm yếu như đàn bà vậy, nhưng thật ra dữ như con hổ nhanh như con thỏ, khiến người ta không kịp trở tay chớp mắt hạ gục đối thủ. Ai theo được cái đạo ấy thời là một người địch nổi trăm người. Nếu Đại Vương không tin cho quân binh thử xem. Câu tiễn sai một trăm dũng tấn công đâm Xử Nữ, Xử Nữ chỉ cần quơ tay lạng lách vài cái các ngọn kích bị Xử Nữ cướp sạch ném xuống đất. Câu Tiễn Vô cùng kinh ngạc khâm phục cho là tài giỏi, mới giao cho luyện tập binh sĩ. Xử Nữ lựa khắp quân binh, chỉ được có ba nghìn quân theo học với Xử Nữ. Dạy hơn một năm Xử Nữ cáo từ trở về Nam Lâm. Lần sau Câu Tiễn đến mời thời không thấy Xử Nữ đâu cả.

Lại nói về Trần Am Nguyên là người nước Sở, vì tội giết người, phải trốn sang nước Việt. Phạm Lãi thấy là người bắn giỏi trăm phát chẳng sai phát nào, liền nói Câu Tiễn đón làm xạ Sư.
Câu Tiễn hỏi Trần Am Nguyên rằng:
Chẳng hay cung nỏ từ đâu mà sinh ra?
Trần Am Nguyên trả lời rằng:
Nỏ sinh ra bỡi cung, cung sinh ra bỡi ná, ná sinh ra bỡi một người hiếu tử thời xa xưa. Nguyên thời xưa nhân loại thời còn sơ khai thời ăn lông ở lỗ, đói thời ăn thịt giống vật. khác thời tìm uống nước mưa, người chết thời lấy cỏ bọc lại, đêm ném ra ngoài gò cho chim thú ăn. Sau có một người hiếu tử không nở để cho chim thú ăn thịt Cha Mẹ mình mới phát minh cái ná để giữ. Ở vào thời ấy chỉ có hai Phương Nam Bắc Nam xuất hiện Viêm Đế Thần Nông. Bắc xuất hiện Viên Hiên, Phục Hi. Từ Ná nghiên cứu ra Cung, từ Cung nghiên cứu ra Nỏ để dẹp loạn bốn phương. Câu Tiễn nghe Trần Am Nguyên nói cung, nỏ xuất sứ làu thông như thế liền giao cho Trần Âm Nguyên luyện tập ba nghìn quân binh truyền dạy nghề bắn nỏ, bắn cung đội quân xạ thủ thiện nghệ. Trần Am Nguyên dạy phép “ liên nỏ, liên cung ” bắn luôn ba mũi tên không ai tránh kịp, trong ba tháng thời quân sĩ học được hết phép bắn cung, bắn nỏ. Trần Am Nguyên dạy xong phép xạ tiễn lâm bệnh mà chết. Câu Tiễn làm lễ hậu tán ở núi, mới đặc cái tên núi ấy là núi Trần Am Sơn.

Ngũ Viên cho người dò biết Câu Tiễn ngày đêm luyện tập quân binh không ngừng nghĩ liền vào yết kiến Phù Sai khóc mà tâu rằng:

Đại Vương cứ tin nước Việt một lòng thần phục nước Ngô. Nay nước Việt dùng Phạm Lãi, ngày đêm luyện tập quân binh, các nghề kiếm, nỏ, đao, thương, giáo, cung đều tài giỏi cả. Một mai nhân chuyện gì mà sang đánh nước ta thời nước ta nguy lắm. Nếu Đại Vương không tin sao không cho người dọ thám xét xem. Phù Sai liền cho người sang dọ thám nước Việt, người ấy biết hết những việc Xử Nữ và Trần Am, về báo với Phù Sai.  Phù Sai bảo Bá Hi rằng:

Việt đã thần phục ta rồi, sao còn luyện tập quân binh làm gì nữa?
Bá Hi nói:
Nước Việt đội ơn Đại Vương trả hết đất lại cho Việt Trung Nguyên, nếu không có quân sĩ thời lấy gì mà giữ là việc thường can chi mà Đại Vương lo ngại. Phù Sai luôn trong lòng thấy lo muốn khỡi binh đánh Việt.
**************


PHẦN 32

Đây nói về nước Lỗ sắp bị nước Tề thôn tính Khổng Tử liền sai Tử Cống đi gấp sang Ngô vào tâu với vua Ngô Phù Sai rằng:

Khi trước Ngô hợp quân Lỗ đánh Tề. Nước Tề tuy thua nhưng vẫn căm thù lắm. Nay quân Tề tiến quân đã đóng ở Vân Thủy sắp sang đánh Lỗ, rồi cũng sẽ đánh Ngô sao Đại Vương không đánh Tề để cứu Lỗ. Đại Vương mà phá tan Quân Tề thu phục được nước Lỗ thời uy danh lừng lẫy hơn cả Tấn, chắc là nước Ngô nên nghiệp Bá.

Phù Sai nói:
Khi nước Tề đã tình nguyện xin thần phục nước Ngô. Vì thế Ta mới rút quân về. Nhưng từ đó đến nay chẳng thấy triều cống gì cả, ta vẫn định đêm quân hỏi tội. Nhưng nghe nói vua Việt ra sức luyện tập quân sĩ có ý rình ta, nên ta muốn đánh Việt trước, rồi sau sẽ đánh Tề, cũng chưa lấy gì làm muộn.

Tử Cống nói :
Không nên! Việt yếu mà Tề mạnh. Cái lợi đánh Việt nhỏ mà cái hại thả Tề thời to. Vả chăng sợ nước Việt yếu mà tránh đánh Tề mạnh. Thời sao gọi là trí và dũng đều mất cả hai thời tranh thế nào được nghiệp Bá. Nếu Đại Vương có ngại nước Việt thời tôi xin sang báo vua Việt đem quân theo hầu Đại Vương đi đánh Tề Đại Vương nghĩ thế nào?
Phù Sai bằng lòng mà nói rằng:
Nếu như thế thời chính hợp ý ta!
Tử Cống cáo từ Phù Sai rồi sang yết kiến vua Việt là Câu Tiễn. Câu Tiễn nghe nói Tử Cống sắp đến thời lấy làm kinh ngạc âu đây cũng là dịp mau cho mình vì Tử Cống là học trò giỏi của Khổng Tử, liền thân hành ra đón ngoài ba mươi dặm, mời vào công quán, tiếp đãi rất hậu, khúm núm hỏi rằng:
Nước tôi hẻo lánh về xứ đông hải, tiên sinh không ngại đường xa mà đến đây chẳng hay có điều chi dạy bảo?
Tử Cống nói:
Tôi đến đây để viếng Đại Vương! Câu Tiễn nghe Tử Cống nói thế liền sụp lạy mà nói rằng:
Tôi nghe nói Họa với Phúc là làng giềng với nhau, tiên sinh đến đây viếng tôi, là phúc báo cho tôi đó, xin tiên sinh dạy bảo cho biết.
Tử Cống nói:
Mới rồi tôi vào yết kiến vua Ngô, bảo vua Ngô đánh Tề cứu Lỗ. Vua Ngô nghi nước Việt có âm mưu phản, vậy nên muốn đánh Việt Trước. Nếu Đại Vương không có chí báo thù mà khiến cho người ta nghi thời vụng lắm. Nếu có chí báo thù mà khiến cho người ta biết thời thật là nguy lắm.
Câu Tiễn ngạc nhiên quì xuống mà nói rằng:
Xin tiên sinh  nghĩ cách mưu cứu cho.
Tử Cống nói:
Vua Ngô kêu ngạo mà ưa nịnh. Bá Hi chuyên quyền mà khéo gièm. Nay Đại Vương dùng đồ lễ hậu và lời nói ngọt, rồi xin đem một toán quân theo Ngô đánh Tề, kẻ kia đánh mà thua thời từ đó suy yếu đi. Nếu đánh mà được tất sinh lòng kêu ngạo, muốn làm bá chủ chư hầu, chắc phải đem quân đánh Tấn. Như thế thời nước Việt mới có dịp mà thừa thế sang đánh Ngô phần thắng ắt nắm chắc trong lòng tay.
Câu Tiễn nghe xong quỳ lạy hai lạy mà nói rằng:
Tiên Sinh đến đây, thật là trời giúp cho tôi, khác nào như tôi đã chết mà lại được sống lại.Tôi xin vân lời tiên sinh.

Câu Tiễn bằng đem trăm nén hoàng kim, một thanh bảo kiếm và đôi ngựa tốt đưa tặng Tử Cống. Tử Cống khéo từ chối, trở về báo với vua Ngô rằng:
Vua Việt cảm ơn Đại Vương sinh toàn cho, nghe nói Đại Vương có bụng nghi, lấy làm sợ hãi lắm, nay mai sắp sai sứ đến tạ.

Phù Sai mời Tử Cống ra công quán, ở lại trong năm ngày. quả nhiên nước Việt sai Văn Chủng đến nước Ngô, tâu với Phù Sai rằng:
Kẻ bề tôi hèn Việt Trung Nguyên đông hải là Câu Tiễn đội ơn Đại Vương không giết, cho được sống để giữ việc cúng tế, dẫu chết cũng chưa đủ đền ơn. Nay nghe nói Đại Vương vì nghĩa lớn mà đánh kẻ mạnh, cứu kẻ yếu. Vậy có sai tôi là Văn Chủng đem hai mươi chiếc tinh giáp, một cái mâu khuất lư, và một thanh kiếm. Bộ quang của Tiên Vương để lại sang dân Đại Vương. Khi nào Đại Vương cất quân thời Câu Tiễn xin đem ba nghìn quân dốc lòng dốc sức vì Đại Vương xông pha trong chốn gươm, đao, tên, giáo, dẫu chết cũng vui lòng.

Phù Sai nghe xong lấy làm vừa lòng mới triệu Tử Cống vào mà bảo rằng:
Câu Tiễn thật là người tín nghĩa! Hắn định đem ba nghìn quân theo ta đánh Tề, tiên sinh nghĩ thế nào?
Tử Cống nói không nên. Ta đã dùng quân Việt mà lại cho vua Việt đi theo thời cũng quá lắm! Đại Vương nên nhận cho quân Việt theo từ chối không cho Vua Việt đi.

Phù Sai nghe lời. Tử Cống cáo từ nước Ngô, lại đi sang nước Tấn, vào nói với Tấn Định Công rằng:
Tôi nghe nói:
Hễ không lo xa thời tất có hại gần. Nay Ngô  sắp sửa đánh Tề. Ngô mà đánh được Tề, tất cùng Tấn tranh hùng với nhau làm Bá Chủ, nhà vua nên luyện tập quân sĩ để mà đợi sẳn.
Tấn Định Công nói:
Xin vân lời dạy.
Khi Tử Cống trở về nước Lỗ thời quân Tề đã bị quân Ngô đánh thua rồi.

Lúc bấy giờ Phương Nam là năm thứ 30 đời Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang. Phương Bắc là năm thứ 36 đời Chu Kinh Vương. Vua Việt Vương Câu Tiễn sai quan đại phu là Chư Kế Dĩnh đem ba nghìn quân giúp Ngô đánh Tề. Vua Ngô là Phù Sai thống 20 vạn quân đi đánh Tề. Cho người lập biệt quán ở đất Câu Khúc xung quanh trồng Ngô Đồng, mùa thu gọi là Ngô Cung cho Tây Thi ra nghĩ  mát ở đấy đợi khi thắng Tề, thời Phù Sai cũng về nghĩ ở đấy cho qua mùa hạ.

Khi quân ngô sắp khởi hành, Ngũ Viên lại can rằng:
Nước Việt chính là cái mối lo cho nước Ngô ta, còn nước Tề chẳng qua chỉ là bệnh ghẻ lở bên ngoài da mà thôi nay Đại Vương đem 20 vạn quân, đi nghìn dặm đường, để chữa cái  bệnh ghẻ lở, mà quên cái bệnh trong ruột vua Việt sắp thôn tính nước ta, tôi e rằng chưa thắng được Tề, mà đã phải mất nước Ngô.

Qua Thái Tế là Bá Hi bằng trách Ngũ Viên cải nhau với Ngũ Viên về vấn đề Việt. Nhân đấy Bá Hi gièm pha Ngũ Viên nói:
Ngũ Viên bên ngoài có vẻ trung, nhưng thâm tâm là con người tàn nhẫn. Con người đã chẳng đoái thương gì đến Cha và Anh thì còn thương tiếc gì đến vua? Trước đây nhà vua muốn đánh nước Tề, Ngũ Viên ra sức can ngăn, kết quả là đánh thành công. Do đó sinh ra oán hận. Nếu nhà vua không đề phòng thời Ngũ Viên sẽ làm loạn. Bá Hi mưu với Phùng Đồ ra sức gièm pha Ngũ Viên lúc đầu vua Ngô không nghe, nhưng sau đó vua Ngô thấy Ngũ Viên như cái gai trong mắt muốn nhổ đi.
Nói về vua Ngô chửng bị xuất quân đánh Tề.
Thới Ngũ viên lại khuyên can nữa. Đại Vương nhất định nuôi kẻ thù trong bụng mà đánh kẻ thù ngoài da sao thế thời nước Ngô nguy mất.

Phù Sai nổi giận mà nói rằng:
Ta định  ngày xuất quân mà lão tặc dám đem lời quái gở trù mạt nước Ngô cũng như ngăn trở quân ta, nghĩ có đáng tội không? Lúc bấy giờ Phù Sai đã có ý giết Ngũ Viên. Bá Hi mật tâu với Phù Sai rằng:
Ngũ Viên là bậc lão thần đời trước, ta không nên giết, chi bằng Đại Vương sang ước chiến với Tề, để cho người Tề giết đi, không phải là tốt đẹp hay sao?
Phù Sai nói quan Thái Tể nói phải lắm!
Phù Sai liền viết một bức thư kể tội nước Tề đánh Lỗ là khinh Ngô, sai Ngũ Viên đưa sang vua Tề. Mượn tay vua Tề giết Ngũ Viên.  Ngũ Viên biết Phù Sai muốn giết mình cũng như biết nước Ngô sắp mất về tay nước Việt. Bằng đem người con là Ngũ Phong cùng đi. Khi đến Lâm Tri Ngũ Viên đem bức thư của Phù Sai dâng lên Tề Giản Công. Tề Giản Công nổi giận, toan chém Ngũ Viên. Bảo Tức can rằng:
Ngũ Viên là Trung Thần nước Ngô, đã nhiều lần can ngăn vua Ngô không nên tin nước Việt, Vua ngô không những không nghe mà còn muốn loại bỏ Ngũ Viên. Mục đích vua Ngô sai Ngũ Viên sang đây là mượn dao giết người. Muốn mượn tay Ta giết Ngũ Viên để khỏi mang tiếng là giết Trung Thần. Chi bằng ta tha cho về, khiến cho bọn trung, bọn nịnh công kích lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau mà Phù Sai phải chịu tiếng ác. Tề giản Công tiếp đãi Ngũ Viên tử tế, rồi hẹn đến cuối mùa xuân thời khai chiến. Nguyên Ngũ Viên cùng với Bảo Mục quen  nhau, cho nên Bảo Tức can Tề Giản Công không giết Ngũ Viên. Bảo Tức hỏi riêng Ngũ Viên về việc nước Ngô. Ngũ Viên ứa nước mắt mà không nói gì cả, chỉ cho con là Ngũ Phong nhận làm em Bảo Tức, rồi gửi ở đấy cải tên đổi họ thành Vương Tôn Phong không dùng họ Ngũ nữa. Bảo Tức thở dài mà nói rằng: Ngũ Viên định về cố can mà chịu chết, cho nên mới để con ở lại nước Tề đây.

Lại nói về vua Ngô là Phù Sai hẹn ngày xuất quân, cùng quân Việt. Đi qua Cô Tô đài ăn cơm trưa ở đấy. Ăn cơm xong thời chợp mắt ngủ đi chiêm bao thấy vào Chương Minh cung. Khi vào đến nơi, thấy hai cái nồi đun chưa chín. Lại có hai con chó đen, một con sủa về phía Nam, một con sủa về phía Bắc. Lại có hai cái cuốc bằng gang, cắm trên tường. Lại thấy nước chảy cuồn cuộn vào chốn điện đường. Còn về hậu hậu phòng, thời nghe tiếng ầm ầm chẳng ra chuông, chẳng ra trống. Trông ra phía vườn trước, chẳng thấy cây gì khác cả, chỉ toàn là giống Ngô Đồng, khi giật mình tỉnh dậy Phù Sai trong lòng hốt hoảng mới gọi Bá Hi vào kể lại tất cả nói rằng. Quan Thái Tế thử đoán hộ ta tốt xấu thế nào?

Bá Hi sụp lạy mà chúc mừng rằng:
Tốt thay!  Giắc mộng của Đại Vương ứng vào việc đánh Tề nầy. Hai chữ Chương Minh. Nghĩa là phá giặc thành công tiếng tăm lừng lẫy. Hai cái nồi đun mà chưa chín, nghĩa là khí thế Đại Vương đang hưng thịnh. Hai con chó đen, một con sủa phía Nam. Một con sủa phái Bắc có nghĩa là Phía Nam - Phía Bắc các nước phải thần phục nước ta. Hai cái cuốc cắm ở trên tường nghĩa là dân thợ, dân cày chăm làm ruộng. Nước chảy cuồn cuộn và chốn điện đường, nghĩa là các nước Nam Bắc đem đồ triều cống nhiều. Nơi hậu phòng nghe tiếng ầm ầm chẳng ra chuông chẳng ra trống, nghĩa là cung nữ vui vẻ. Trông ra phía vườn trước toàn là một  giống Ngô Đồng, nghĩa là đem thứ gỗ cây Ngô Đồng ấy làm đàn cầm, đàn sắt thời tiếng kêu rất êm ái. Mộng của Đại Vương tốt không biết dường nào mà kể!

Phù Sai dẫu ưa lời nịnh nhưng nghe nhiều chỗ không hợp lý , bằng hỏi Vương Tôn Lạc. Vương Tôn Lạc nói:
Tôi dốt không biết đoán mộng, nhưng ở núi Dương Sơn về phía Tây thành có một người dị sĩ, tên gọi Công Tôn Thánh. Người ấy học rộng lắm nếu Đại Vương còn hồ nghi, sao không triệu đến mà bảo đoán xem.
Phù Sai nói :
Nhà ngươi triệu đến đây cho ta.
Vương Tôn Lạc liền đi triệu Công Tôn Thánh.
Công Tôn Thánh hỏi cớ, nghe Vương Tôn Lạc nói rõ lý do là quan Thái Tể Bá Hi đã đón mộng rồi nhưng vua Ngô chưa tin nên triệu mình đến giải rõ cơn mộng có trùng hợp lời nói Bá Hi không. Công Tôn Thánh phục xuống đất mà khóc. Người vợ đứng cạnh thấy vậy cười bảo:
Phu Quân dở hơi quá! Được vua triệu đáng lý ra phải mừng sao lại khóc như mưa?
Công Tôn Thánh thở dài mà nói rằng:
Thương thay việc nầy nàng không biết được đâu, ta đã tính số ta đến ngày nay là hết. Bây giờ ta phải vĩnh biệt với nàng cho nên ta thương khóc đó. Vương Tôn Lạc giục Công Tôn Thánh lên xe, cùng đến Cô Tô đài. Phù Sai triệu Công Tôn Thánh vào, rồi nói chuyện chiêm bao biểu đoán mộng cho nghe.

Công Tôn Thánh nói:
Tôi biết nói thời tất chết, nhưng dẫu chết cũng phải nói giấc mộng của Đại Vương. Ứng vào đánh Tề lần nầy! Chữ “Chương” có nghĩa là thua chạy vất vả. Chữ “Minh” nghĩa là về mơi Âm Ti. Hai cái nồi đun mà chưa chín, nghĩa là Đại Vương thua chạy “không kịp nấu ăn”. Hai con chó đen, một con sủa về Nam, một con sủa về Bắc nghĩa là phải chạy về Âm Phương “ vì âm thuộc về sắc đen” Hai chiếc cuốc bằng gang cắm trên tường, nghĩa là quân Việt Trung Nguyên vào cày cuốc nền xã tắc nước Ngô. Nước chảy cuồn cuộn vào chốn điện đường, nghĩa là chốn điện đường bỏ không, nước trôi sóng vỗ. Nơi hậu cung nghe tiếng ầm ầm chẳng ra chuông chẳng ra trống nghĩa là cung phi mỹ nữ bị bắt, thở vắng than dài. Trông ra phía sau vườn toàn là một giống Ngô nghĩa là đem gỗ cây Ngô Đồng làm đồ tống táng. Xin Đại Vương bãi đánh Tề đi, và sai Quan Thái Tể là Bá Hi sang tạ tội với Câu Tiễn thời nước mới yên mà thân mới toàn được.
Bá Hi đứng ở cạnh tâu với Phù Sai rằng:
Đứa thất phu ở nơi thảo dã, lại dám ăn nói càng rỡ, chẳng giết còn để làm gì!
Công Tôn Thánh trừng mắt mà mắng Bá Hi rằng:
Quan Thái Tể quyền cao chức trọng, lộc nước cơm vua mà chẳng hết lòng trung thành, lại cứ giữ lối dua nịnh. Ngày kia quân Việt diệt Ngô, Quan Thái Tể có còn giữ được cái đầu hay không?
Phù Sai nghe hai người cải lộn nói:
Đứa thất phu không có kiến thức gì, chỉ một mực nói càn, không giết thời lời nói nầy sẽ làm mê hoặc lòng người làm hại nước Ngô ta. Nói xong truyền cho lực sĩ đem cái dùi sắt đánh Công Tôn Thánh. Công Tôn Thánh kêu to lên rằng:

Trời ơi trời có thấu cho nổi oan tình nầy cho tôi không? Trung mà bị tội! thật là chết oan. Sau khi tôi chết. Xin chớ mai táng quăng thây tôi ở dưới núi Dương Sơn, sau nầy còn làm vang cái bóng để báo Đại Vương. Phù Sai đánh chết Công Tôn Thánh, mới sai người quăng thây dưới núi Sơn Dương mà kể tội rằng. Giống sài lang ăn thịt mầy, lửa đốt xương mầy, gió bay tro mầy, hình tiêu ảnh diệt còn đâu là vang bóng để báo được ta.
Bá Hi rót chén rượu dâng lên mà chúc mừng rằng:
Mừng thay Đại Vương đã trừ được giống yêu quái , xin cạn một chén rựu nầy, rồi sẽ phát binh. Trung quân thời Phù Sai và Bá Hi. Thượng quân thời Tư Môn Sào. Hạ quân thời Tào Cô, thống lĩnh 20 vạn quân cùng ba nghìn quân Việt. Duy chuyển thẳng về phía Sơn Đông. Phù Sai sai sứ  sang hội ước với Lỗ Ai Công để hợp quân đánh Tề. Ngũ Viên đem lời hẹn của Tề Giản Công báo với Phù Sai ở ngang đường rồi cáo ốm mà về trước, không theo đi đánh Tề.
**************


PHẦN 33

Lại nói về tướng nước Tề là Quốc Thư đóng quân ở bến sông vấn, nghe tin Ngô và Lỗ hợp quân đến đánh, liền hợp các tướng lại để thượng nghị. Bổng nghe báo quan tướng quốc là Trần Hằng sai em là Trần Nghịch đến. Quốc Thư và các tướng mời vào. Trần Nghịch nói:
Quân đã kéo sang đất Doanh Bác, việc nguy cấp đến nơi! quan tướng quốc sợ các tướng không chịu cố sức, vậy sai tiểu tướng đến đây để đốc chiến. Cứ như việc ngày nay có tiến không thoái, có chết không sống. Trong quân chỉ có đánh trống, cấm không cho đánh chiêng.
Các Tướng đều nói:
Chúng tôi xin liều chết để quyết chiến.
Quốc Thư truyền lệnh cất quân đi đón đánh Ngô. Đi đến Ngải Lăng, gặp toán thượng quân của nước Ngô là tư Mao Sào. Quốc Thư hỏi ai dám đối địch?

Công Tôn Huy hớn hở xin đi, rồi đem quân đi nghinh chiến. Hai bên đánh nhau hơn ba mươi hiệp, chưa phân được thua. Quốc Thư thống lĩnh quân binh từ cánh tả xông vào. Tiếng trống như sấm. Tư Môn Sào bị hai mũi quân Tề tấn công không thể địch nổi phải bỏ chạy. Quốc Thư thắng trận, càng thêm hăng hái, truyền cho quân sĩ mỗi khi ra trận, phải đem theo một cái thừng dài mà bảo rằng:

Tục nước Ngô đều húi tóc cả, ta lấy cái thừng để mà xâu đầu, quân Tề nhao nhao như điên cuồng, cho là sắp phá được quân Ngô. Tư Môn Sào đem bại binh về yết kiến Phù Sai, Phù Sai nổi giận toan chém Tư Môn Sào. Tư Môn Sào nói:
Tôi mới ra trận chưa biết hư thực thế nào, cho nên bị thua. Nếu đánh một trận nữa mà không thắng, bấy giờ xin chịu tội chết. Bá Hi cũng cố xin hộ cho. Phù sai đuổi Tư Môn Sào ra, rồi giao đạo quân binh thượng quân cho Đại Tướng là Triển Như, Gặp có tướng Lỗ là Thúc Tôn Châu Cừu đem quân đến giúp. Phù Sai đưa ra một thanh kiếm và một bộ áo giáp, sai làm hướng đạo, đóng quân ở cách Ngãi Lăng năm dặm.

Quốc Thư sai người đưa chiến thư đến. Phù Sai hẹn đến ngày hôm sau. Hôm sau Phù Sai sai Thúc Tôn Châu Cừu bày trận thứ nhất. Triển Như bày trận thứ hai. Tào Cô bày trận thứ ba. Tư Môn Sào đem ba nghìn quân Việt đi lại để dụ địch. Còn mình cùng Há Hi thống lĩnh đại binh đóng nơi gò cao mà tùy cơ ứng biến. Lại cho tướng nước Việt là Chư Kế Dĩnh theo ở bên cạnh để cùng xem đánh. Quân Tề đã bày trận xong, Trần Nghịch cùng với các tướng đều ngậm ngọc. Mà bảo cùng nhau rằng ai chết thời đêm liệm ngay.

Công Tôn Hạ và Công Tôn Huy bắt quân sĩ hát bài ca tống tán, và cùng thề với nhau rằng:
Hể ai còn sống mà về thời không phải là liệt sĩ trượng phu!
Quốc Thư nói:
Các Tướng, Sĩ mà quyết đánh thời nhất định phải thắng quân Ngô nhất định tan tác tơi bời. Hai bên bày trận xong. Tư Môn Sào ra khiêu chiến. Quốc Thư bảo Công Tôn Huy rằng. Viên bại  tướng  trong tay ngươi đó, nhà ngươi nên ra mà bắt lập công đầu hạ nhuệ khí quân Ngô xuống. Công Tôn Huy thúc quân binh phi ngựa lao ra múa kích đâm Tư Môn Sào. Tư Môn Sào đánh trả hai bênh đánh nhau dữ dội. Tư Môn Sào bỏ chạy, Công Tôn Huy phi ngựa thúc quân binh đuổi theo chém quân Việt. Thúc Tôn Châu Cừu  thúc quân binh ra đón đánh Công Tôn Huy. Tư Môn Sào thúc quân binh quay trở lại khiêu chiến. Quốc Thư lại sai Công Tôn hạ ra đánh. Hai bên đánh với  nhau dậy trời dậy đất. Tư Môn Sào lại bỏ chạy, Công Tôn Hạ phi ngựa thúc quân binh rượt đuổi theo chém giết. Đại Tướng nước Ngô là Triển Như thúc quân binh chận đánh Công Tôn Hạ. Tư Môn Sào thúc quân quay trở lại khiêu chiến. Tướng nước Tề là Cao vô Bình và Tôn Lâu đêm quân ra đánh. Tướng Ngô là Tào Cô một mình đánh nhau với hai tướng nước Tề mà chẳng sợ hãi một chút nào cả. Hai bên xáp chiến, chiến trường thây phơi khắp lối.
Thơ rằng:
Văn hóa phương Bắc là thế đây
Tranh hùng tranh bá chẳng nương tay
Kể chi đồng loại tàn sát giết
Máu đổ đầu rơi thảm thê thay.

Lại  nói về Quốc Thư thấy quân Ngô không lui, bèn cầm dùi đánh trống để thúc đại binh tiến vào. Phù Sai đứng trên gò cao, trông thấy quân Tề hăng hái. Quân đã dần dần kém thế. Liền Sai Bá Hi đem ba vạn quân xuống tiếp ứng. Quốc Thư trông thấy quân Ngô lại kéo đến, đã toan chia quân ra đối địch, bổng nghe tiếng chiêng dạy đất. Quân Tề tưởng là quân Ngô định lui, chẳng ngờ Phù Sai thống lĩnh 10 vạn tinh binh chia làm ba đạo quân chủ lực lấy tiếng chiêng làm tiếng quân, theo lối tắc xông vào trận địa tấn công quân Tề như vũ bão. Làm cho quân Tề đứt ra làm ba ngả. Bọn Triển Như và Tào Cô nghe nói Phù Sai lâm trận càng thêm hăng hái đánh quân Tề thất điên bát đảo. Triển Như bắt sống được Công Tôn Hạ. Tư Môn Sào đâm chết Công Tôn Huy. Phù Sai bắn trúng Tôn Lâu.

Lư Khâu bảo Quốc Thư rằng:
Quân Tề chết gần hết rồi, ngài nên đổi y phục trốn đi rồi sau sẽ liệu kế.
Quốc Thư thở dài mà nói rằng:
Ta cầm gần 20 vạn quân Tề mà bị nước Ngô đánh bại, còn mặt nũi nào mà về triều nữa.
Quốc Thư nói xong, liền cởi bỏ áo giáp xông vào trong đám quân Ngô bị quân Ngô đâm chết. Lư Khâu Minh núp trong đám cỏ cũng bị tướng nước Lỗ là Thúc Tôn Châu Cừu bắt được. Phù Sai phá tan quân Tề, các tướng hiến công, chém được tướng nước Tề là Quốc Thư và Công Tôn Huy. Bắt sống được Công Tôn Hạ và Lư Khâu Minh cũng đem chém nốt. Chỉ có Cao Vô Bình và Trần Nghịch hai người trốn thoát mà thôi, còn người khác hoặc bị chém hoặc bị bắt không biết bao nhiêu mà kể. Phù Sai hỏi Chư Kế Dĩnh rằng:
Nhà ngươi xem quân Ngô cường dũng  so với quân Việt thế nào?
Chư Kế Dĩnh sụp lạy mà tâu rằng:
Quân Ngô cường dũng khắp thiên hạ không nước nào địch nổi, huống chi là nước Việt vốn dĩ yếu hèn xưa nay.
Phù Sai bằng lòng với câu trả lời của Chư Kế Dĩnh. Bằng trọng thưởng cho quân Việt, Sai Chư Kế Dĩnh về trước báo tin thằng trận cho Câu Tiễn biết. Tề Giản Công vô cùng lo sợ cùng với Trần Hằng và Hàm Chỉ thượng nghị đầu hàn nước Ngô. Rồi sai sứ đem thật nhiều lễ vật sang lễ lạy Phù Sai.
Phù Sai bảo nước Tề và nước Lỗ giảng hòa giao hiếu với nhau, không được gây hấn chiến tranh nữa. Nước Tề và nước Lỗ đều vân mệnh cả. Phù sai rút quân về đến Ngô Cung ở Câu Khúc và nói với Tây Thi rằng:
Ta để Mĩ Nhân ở đây là muốn cho được chóng mặt.
Tây Thi sụp lạy và chúc mừng bấy giờ gió thu mát mẻ Phù Sai và Tây Thi đi lên trên đài uống rượu rất vui, đến đêm khuya xa xa có tiếng lũ trẻ hát.
Lá đồng gặp mùa lạnh
Vua Ngô tỉnh, chưa tỉnh
Lá ngô đang mùa thu
Vua Ngô sầu, lại sầu.

Phù Sai không bằng lòng sai người bắt lũ trẻ đến mà hỏi rằng:
Ai dạy chúng bây hát câu ấy?
Lũ trẻ nói:
Có một đứa trẻ áo đen, không biết ở đâu đến dạy bày hát như thế.
Phù Sai nổi giận nói rằng:
Ta đây tự trời sinh ra, có Thần Thánh ủng hộ, khi nào lại sầu!
Phù Sai toan giết lũ trẻ. Tây Thi cố xin mãi mới thôi.
Bá Hi tâu rằng:  
Xuân đến thời muôn vật vui, thu đến thời muôn vật sầu, đó là Đạo Trời. Đại Vương lúc vui lúc sầu cũng là chuyện thường tình hợp lẽ trời còn lo gì nữa.
Phù Sai ở Ngô Cung ba ngày rồi mới về kinh thành. Các quan triều thần đều vào chúc mừng. Ngũ Viên cũng đến không nói gì cả. Phù Sai trách Ngũ Viên rằng:
Quan tướng quốc can ta không nên đánh Tề, nay ta thắng được Tề trở về, quan tướng quốc không có công gì cả, tưởng cũng nên hổ thẹn!
Ngũ Viện giận lắm, vùng vằng buông thanh kiếm xuống mà tâu rằng:
Trời định làm mất nước cho điều mừng nhỏ, rồi mới giáng họa to lớn. Việc thắng Tề chẳng qua là điều mừng nhỏ tôi e rằng sắp có điều họa lớn đến  nơi.
Phù Sai tức giận nói rằng:
Đã lâu không gặp quan tướng quốc, tai ta được im lắng dễ chịu, nay lại đến kể lễ rầy rà hay sao?
Phù Sai nói xong bưng tai nhắm mắt ngồi trên điện một lúc bổng trừng mắt mà quát to lên rằng.
Quái Lạ:
Các quan tâu rằng:
Đại Vương thấy gì?
Phù Sai nói:
Ta trông thấy bốn người tựa lưng nhau rồi mỗi người chạy về một phía. Lại thấy dưới điện có hai người đứng đối nhau. Người ngoảnh mặt phía Bắc giết người ngoảnh mặt phía Nam. Các ngươi có trông thấy như thế không?
Các quan đều nói:
Chúng thần không nhìn thấy gì cả.
Ngũ Viên tâu rằng:
Bốn người chạy về bốn phía, nghĩa là bốn phương ly tán. Người ngoảnh mặt phía Bắc giết người ngoảnh mặt phía Nam nghĩa là kẻ dưới làm hại người trên, bề tôi giết vua. Nếu Đại Vương không biết tu tỉnh thời tất có ngày hại thân mất nước!
Phù Sai nổi giận nói:
Tướng quốc điềm gở như vậy ta không muốn nghe!
Bá Hi nói bốn phương ly tán, nghĩa là bốn phương chạy đến phục dịch trước sân Ngô. Nước Ngô ta làm Bá Chủ, sắp có cơ thay Nhà Chu, ấy cũng là cái điềm Bề Tôi phạm đến vua đó.
Phù Sai nói:
Quan Thái Tể nói một lời làm cho lòng ta mở rộng. Tướng quốc thời già nua lắm rồi, chẳng nói được câu nào như thế cả.

Mấy hôm sau vua Việt là Câu Tiễn đem bề tôi nước Việt thân hành đến nước Ngô mục đích là nắm rõ tình nước Ngô cũng như đường tiến quân đánh Ngô đội lớp là thân hành đến nước Ngô chúc mừng Phù Sai thắng trận. Đối với các quan nước vua Việt đều có quả biếu cả.
Bá Hi nói:
Thế là bốn phương phải phục dịch trước sân Ngô đó!
Phù Sai bày tiệc ở trên vân đài. Câu Tiễn ngồi hầu. Các quan đại phu đều đứng hầu bên cạnh Phù Sai nói:
Vua không quên người bề tôi có công, Cha không quên người con có công. Nay quan Thái Tể là Bá Hi vì ta luyện tập binh sĩ có công ta dự định thưởng cho làm thượng khanh. Vua Việt thờ ta như Cha, một lòng hiếu thuận. Ta cũng định trả hết đất đã chiếm đóng trước đây lại còn phong thêm cho đất biên giới mở rộng đất đai Nước Việt Trung Nguyên để trả công lao giúp ta, các quan đại phu nghĩ thế nào?
Các quan đại phu đều nói:
Đại Vương thưởng công cho kẻ khó nhọc đó là quyền của Bá Vương.
Ngũ Viên sụp lạy xuống đất khóc mà tâu rằng:
Than ôi, thương thay! Người trung bịt miệng, lũ nịnh nâng tay trái làm cho phải, gian tưởng là ngay. Có một ngày kia diệt nước Ngô nầy miếu tổ tông tàn phá cung điện đầy gai Phù Sai nghe xong nổi trận lôi đình:
Lão tặc gian trá, làm tai làm quái, chỉ muốn chuyên quyền để hại nước Ta. Ta nghĩ đến Tiên Vương, mà không nở giết, cho về mà tự xử lấy, đừng trông thấy mặt ta nữa.
Ngũ Viên nói:
Lão thần nầy nếu bất trung bất tín, thời đã chẳng được làm tôi cho Tiên Vương. Nay khác nào như Long Bàng gặp vua Kiệt. Tỉ Can gặp vua Trụ. Tôi dẫu bị giết nhưng Đại Vương cũng khó mà toàn! Tôi xin từ đây vĩnh biệt không trông thấy mặt Đại Vương nữa.
Ngũ Viên nói xong tức khắc lui ra trở về nhà. Phù Sai vẫn chưa nguội cơn giận, Bá Hi nói:
Tôi nghe nói khi trước Ngũ Viên sang sứ nước Tề, có đem con gửi cho họ Bảo, thế là có ý muốn phản lại Ngô, Đại Vương nên xét kĩ.
Phù Sai nghe xong cả giận nói:
Quả thật Ngũ Viên lừa dối quả nhân, muốn làm phản. Bèn sai người tới nhà Ngũ Viên trao cho Ngũ Viên thanh kiếm Chúc Lâu để tự sát Ngũ Viên cầm lấy thanh kiếm cười lớn một hồi rồi than rằng:
Đại Vương muốn giết ta đây!
Ngũ Viên nói xong liền chạy ra đứng trước giữa sân mà kêu to lên rằng:
Trời ơi là trời.Ta làm cho nhà ngươi nên nghiệp Bá, ta lại lập nhà ngươi lên ngôi, lúc đầu nhà ngươi muốn chia một nửa nước Ngô cho ta, nhưng ta không nhận. Bây giờ ngươi lại nghe lời gièm pha mà giết ta. Ta vì mầy mà phá Sở, ta vì mầy mà đánh Việt, khiến cho uy danh lừng lẫy khắp chư hầu. Than ôi, con người cô độc một mình không thể nào đứng được. Nay mầy không  nghe theo lời can gián của Ta. Lại bắt ta chết. Ta chết ngày nay, thời mai đến lượt ngươi. Quân Việt Trung Nguyên đến đào bới xã tắc nước Ngô ngươi đó.
Ngũ Viên bảo với người nhà rằng:
Khi ta chết rồi, các ngươi phải khoắc mắt ta mà treo ở cửa đông để ta được xem quân Việt kéo vào. Nói xong Ngũ Viên tự đâm cổ mà chết.

Nội thị đêm thanh kiếm về tâu với Phù Sai và thuật lại những lời nói của Ngũ Viên. Ngũ Viên trong khi gần chết thời Phù Sai thân hành đến xem thi thể rồi nói rằng:
Ngũ Viên mầy đã chết rồi thời có biết gì nữa!
Phù Sai lại truyền cắt thủ cấp Ngũ Viên đem treo ở cửa Bàn Môn, còn thi thể thời bỏ vào cái bao da ngựa, sai người quăng xuống khúc sông tiền đường mà bảo rằng:
Nhật nguyệt cháy xương mầy, thuồng luồng ăn thịt mầy. Hình thể mầy tiêu diệt. Phỏng có còn gì không!
Thi thể Ngũ Viên theo dòng sông trôi đi sóng đánh dạt vào bờ. Dân ở đấy sợ hãi bảo nhau vớt lên, đêm chôn ở núi Ngô Sơn. Phù Sai giết Ngũ Viên rồi, mới phong cho Bá Hi làm tướng quốc. Câu Tiễn trở về Việt Trung Nguyên, càng dốc lòng nghĩ mưu đánh Ngô.
**************


PHẦN 34

Nói về Câu Tiễn dốc lòng mưu nghĩ đánh Ngô. Thế mà Phù Sai chẳng để ý gì đến. Càng ngày càng kêu căng phóng túng. Ăn chơi trác tán mấy mấy vạn dân đi đắp Hàn Thành đào một cái kênh ở phía Đông Nam xuyên sang Tây Bắc, khiến nước Sông Trường Giang, chảy vào Sông Nghị, rồi thông sang Sông Tề. Thế Tử Hữu biết ý Phù Sai muốn hội thông Nam Bắc Sơn Đông gắng liền với Việt Trung Nguyên trở thành thời đại mới Trung Quốc. Thời đại thay thế Nhà Chu. Thế Tử Hửu muốn can ngăn nhưng lại sợ Phù Sai giận, mới nghĩ ra một kế để làm cho Phù Sai tĩnh ngộ. Một hôm đang buổi sáng sớm, thế Tử Hữu đeo cung mang tên ở hậu cung viên đi về, áo giày ước sạch cả. Phù Sai thấy lạ, liền hỏi. Thế Tử Hữu nói:
Con ra chơi sau hậu viên, nghe tiếng con Ve kêu ở trên cây chạy lại gần xem. Thấy con Ve tưởng mình yên ổn khoe khoang cái giọng ngân nga của mình. Không ngờ có con Bọ Ngựa giơ hai càng rình bắc con Ve để ăn thịt. Con Bọ Ngựa chỉ biết miếng mồi là con Ve nên không chú ý gì cả. Không ngờ có con chim Sẻ vàng bay lượn ở gần đấy định mổ con Bọ Ngựa. Con chim Sẻ chỉ biết chăm chăm vào con Bọ Ngựa. Nào ngờ có Con đứng ở đấy giương cung định bắn con chim Sẻ chỉ lo chăm chú con chim bước tới bước lui không ngờ sụp xuông cái hố ướt cả áo giày đến nổi làm trò cười cho Phụ Thân.
Phù Sai nói:
Mầy chỉ ham cái lợi trước mắt, mà không nghĩ đến cái hại sau lưng thiên hạ còn ai ngu như thế nữa!
Thế Tử Hữu nói:
Thế mà thiên hạ còn có người ngu hơn con: Nước Lỗ là dòng dõi Chu Công. Lại nhờ công dạy bảo của Khổng Tử. Không xâm phạm gì đến lân quốc thế mà nước Tề tự nhiên đem quân  đánh Lỗ. Tề tưởng lấy được Lỗ, chẳng ngờ có Ngô đem quân đi nghìn dặm để đánh Tề. Ngô đánh Tề tưởng lấy được Tề. Chẳng ngờ nước Việt Trung Nguyên đem quân quyết tử vượt qua tam giang, thông ngũ hồ để diệt nước Ngô.
Phù Sai nghe xong nổi giận nói:
Mầy học đâu ra cái giọng lưỡi của Ngũ Viên, ta nghe chán tai lắm, bây giờ mầy lại bắt chước, để làm ngăn trở công việc của ta hay sao?
Thế Tử Hữu sợ hãi lui ra:
Phù Sai giao cho Thế Tử Hữu cùng vương Tử Địa và vương Tôn Dị Dung giữ nước, còn mình thời đem quân sang hội với Lỗ Ai Công ở đất Thái Cao, với Vệ Xuất Công ở đất Phát Dương, rồi ước với các Chư Hầu đại hội ở Hoàng Trì, muốn cùng với nước Tấn tranh nhau Bá nghiệp.
Câu Tiễn nghe tin Phù sai đêm quân đi vắng, tinh binh nước Ngô đều điều động đi theo mới cùng Phạm Lãi thương nghị.
Câu Tiễn hỏi Phạm Lãi đánh Ngô được chưa?
Phạm Lãi nói được rồi đấy:
Việt Vương Câu Tiễn bèn đem hai nghìn người bị đày, cùng bốn vạn quân binh thường được huấn luyện, sáu nghìn kẻ sĩ, sáu nghìn quân tử. Hơn một nghìn tướng lĩnh chỉ huy theo đường thủy vượt qua Sông Trường Giang bất ngờ tiến đánh quân Ngô. Tiền đội là Trù Vô Dư thần tốc đánh thọc sâu vào nước Ngô chiếm lĩnh nhiều quận huyện. Quân sĩ và dân chúng Ngô đã quá mệt mõi vì chiến tranh. Vì sự ăn chơi trác tán của Phù Sai. Những  người mạnh khỏe hăng hái phần lớn đã chết ở trận chiến với Tề, phần thời theo Phù Sai họp chư hầu ở Hoàng Trì. Quân Ngô trấn giữ nơi biên giới cũng như các quận huyện bị quân Việt Trung Nguyên đánh bại  nhanh chóng. Trù Vô Dư duy chuyển quân binh thần tốc tiến đánh thẳng vào Kinh Đô nước Ngô. Vương Tôn Dị Dung đêm quân ra chống cự, đánh  nhau được mấy hiệp. Cùng lúc ấy Vương Tử Địa đem quân ra xáp chiến. Trù Vô Dư đánh không lại ngã ngựa bị bắt. Ngày hôm sau Việt Vương Câu Tiễn thống lĩnh đại quân đến. Thế Tử Hữu định giữ thế thủ. Vương Tôn Dị Dung nói:
Quân Việt vẫn có lòng sợ nước Ngô Ta. Vả lại từ xa kéo đến đây tức nhiên mệt nhọc. Ta thắng lần nữa, thời họ phải chạy. Nếu không thắng bấy giờ giữ thế thủ cũng chưa lấy gì làm muộn. Thế Tử Hữu nghe lời. Liền sai Dị Dung ra đánh, Hữu đêm quân theo sau. Câu Tiễn thân hành đốc quân binh đánh nhau với Ngô. Phạm Lãi và Thế Dung ở hai bên tả hửu cũng thúc quân reo hò mà tiến. Khí thế mạnh như chẻ tre. Lúc bấy giờ ở nước Ngô, quân binh tinh dũng đều theo Phù Sai. Ở trong nước toàn là quân sĩ chưa luyện tập. Trong khi quân nước Việt Trung Nguyên toàn là quân tinh dũng đã luyện hơn mười năm. Nhất là đội quân tinh nhuệ đạt đến cảnh giới xuất quỉ nhập thần đã được Xử Nữ cũng như Trần Am Nguyên đã luyện tập. Lại thêm Phạm Lãi và Thế Dung đều là tướng lão luyện nhiều năm ở chiến trường thời quân Ngô làm sao địch lại nổi quân Ngô thua to. Vương Tôn Dị Dung bị Thế Dung tướng Việt giết chết. Thế Tử Hữu bị vây hãm trong vòng vây quân Việt bắt được thời nhục liền tự tử mà chết. Quân Việt kéo thẳng đến dưới chân thành. Vương Tôn Địa đóng chặt cửa thành lại rồi cố giữ thế thủ và sai người đi cáo gấp với Phù Sai. Câu Tiễn cho thủy quân đóng ở Thái Hồ. Lục quân đóng ở Tư Môn. Câu Tiễn sai Phạm Lãi đốt đài Cô Tô lửa cháy hơn một tháng chưa tắc, bao nhiêu chuyến thuyền của Ngô đều chiếm lấy  đem về Thái Hồ cả, quân ngô thủ thành không dám ra đánh.

Lại nói về chuyện Phù Sai cùng với Lỗ Ai Công và Vệ Xuất Công cùng đến Hoàng Trì, sai người mời Tấn Định Công. Tấn Định Công sợ phải đến hội. Phù Sai sai Vương Tôn Lạc cùng với quan thương khanh nước Tấn là Triệu Ưởng bàn việc để tên trước sau ở trong tờ tái thư.
Triệu Ưởng nói:
Nước Tấn đã mấy đời nay làm Minh Chủ còn phải hỏi gì nữa!
Vương Tôn Lạc nói:
Tổ nước Tấn là Thúc Ngu, là em của vua Thành Vương. Tổ nước Ngô là Thái Hà là bá Tổ vua Vũ Vương. Tôn ti cách nhau mấy tần.  Huống chi Tấn dẫu làm Minh Chủ, mà khi hội ở nước Tống, ở quắc, đều phải đứng dưới Sở, Nay Đại Vương muốn đứng trên Ngô hay sao?

Hai bên tranh nhau, mấy ngày chưa ngã ngũ đi đến dứt khoát. Bỗng có sứ giả của Vương Tử Địa sai đến, mật báo việc quân Việt đánh Ngô, giết Thế Tử Hữu, nay đang vây thành sự thế rất nguy cấp. Phù Sai kinh sợ. Bá Hi rút gươm chém chết sứ giả?
Bá Hi nói:
Việc nầy hư thật chưa rõ, nếu để sứ giả tiết lộ ra thời Tề và Tấn tất thừa cơ sinh sự, Đại Vương tài nào mà về yên được. Phù Sai nói:
Quan tướng quốc nói phải lắm, nhưng Ngô và Tấn còn đang luận chưa xong, nay lại có tin nầy, vậy ta nên bỏ về ngay, hay ở lại dự hội mà chịu cho Tấn làm trưởng?
Vương Tôn Lạc nói:
Hai đàng đều không được cả. Ta bỏ không dự hội mà về ngay thời ta biết ta có sự nguy cấp. Nếu dự hội mà chịu cho Tấn làm trưởng rồi thời ta làm gì cũng tất phải vân mệnh nước Tấn. Vậy thời ta quyết tranh cho ngã ngũ mới khỏi lo ngại.
Phù Sai hỏi:
Muốn tranh cho được thời phải làm thế nào?
Vương Tôn Lạc mật tâu rằng:
Nay việc đã nguy cấp lắm, xin Đại Vương nổi hiệu trống mà khiêu chiến để làm cho người nước Tấn phải sợ.

Phù Sai cho là phải, đêm hôm ấy điều động quân binh kéo sang chỗ quân Tấn đóng cách nhau chỉ độ một dặm, rồi bày trận ở đấy. Vua Ngô tự tay cầm dùi đánh trống, hơn một vạn cái trống trong quân đều đánh theo. Tiếng chiêng trống nổi lên inh ỏi. Quân Tấn sợ hãi không biết vì cớ gì, mới sai quan đại phu là Đổng Cát sang hỏi. Phù Sáp rằng:
Ta phụng mệnh thiên tử Nhà Chu làm Minh Chủ các nước, nay vua Tấn trái mệnh tranh Trưởng, để đến nổi dùng dằng mãi không xong. Ta sợ sứ giả đi lại thêm phiền vậy phải thân hành đến đây mà thượng nghị. Nước Tấn theo không theo ngày hôm nay phải quyết. Đổng Cát về báo với Định Tấn Công. Bấy giờ Lỗ Ai Công và Vệ xuất Công cũng ngồi ở đấy. Đổng Cát nói riêng với Triệu Ưởng rằng:
Tôi xem ý vua Ngô, ngoài miệng dẫu nói cứng, nhưng nét mặt buồn rầu, tất là trong bụng như có điều gì lo nghĩ lắm. Hay là quân Việt Trung Nguyên đã sang đánh Ngô rồi nếu quả vậy ta không chịu cho hắn đứng tên trước, thời tất hắn liều mà đánh ta, nhưng ta cũng không nên chịu nhường suông, phải bắt hắn bỏ Vương Hiệu đi mới được.

Triệu Ưởng nghe xong bằng tâu với Tấn Định Công.
Định Công lại sai Đổng Cát sang nói Phù Sai rằng:
Đại Vương phụng mệnh thiên tử Nhà Chu hội chư hầu Chúa Công tôi không dám trái, nhưng nước Ngô nguyên là Tước Bá mà lại hiệu Xưng Ngô Vương thời đối với Thiên Tử Nhà Chu ra sao? Đại Vương nên bỏ Vương Hiệu Ngô Vương đi mà xưng là Ngô Công thời Chúa Công tôi xin vân mệnh.

Phù sai cho là lời nói ấy là phải, liền tự xưng là Ngô Công rồi ra tiếp kiến các vua chư hầu. Ngô Công thề trước, thứ đến nước Tấn, đến Lỗ và Vệ. Phù Sai rút quân theo đường thủy về nước Ngô. Đi đến nửa đường được luôn mấy tin nước nhà lâm nguy cấp báo. Quân sĩ nghe nói ai cũng sợ hãi vả lại đi đường xa mỏi mệt, nên chẳng ai nghĩ gì đến sự giao chiến. Khi đại quân Ngô kéo về gần đến Ngô Thành thời bị quân Việt Trung Nguyên chận đánh. Phù Sai thấy quân Việt Trung Nguyên anh dũng lạ thường, kiếm, cung, đao, thương, nỏ, giáo kỳ lạ đánh quân Ngô như đàng hổ xông vào đàn dê mà xơi, quân Ngô lớp lớp ngã gục Phù Sai nhìn thấy kinh hoàng khiếp vía 20 vạn quân Ngô chủ lục tinh nhuệ, bị quân Việt Trung Nguyên đánh tơi bời. Quân Ngô thua to Phù sai sợ hãi lắm nói với Bá Hi rằng:
Quan tướng quốc nói vua Việt không bao giờ làm phản cho nên ta nghe mà tha cho về nước. Sự thể ngày nay như thế nầy quan tướng quốc phải sang xin cầu hóa với Việt. Nếu không thời thanh kiếm ta đưa cho Ngũ Viên ngày trước ta lại đưa cho quan tướng quốc đó. Bá Hi liền sang quân Việt, sụp lạy Câu Tiễn xin tha tội cho nước Ngô còn mang theo lễ tạ tội cầu giảng hòa với nước Việt. Nước Ngô lại xin theo nước Việt.

Phạm Lãi nói với Câu Tiễn rằng:
Nước Ngô ta cũng chưa nên diệt, ta hãy cho hòa để đền ơn cho Bá Hi. Từ đây Ngô không còn cường thịnh được nữa đâu, vì Việt Ta luôn theo dõi Ngô. Câu Tiễn cho nước Ngô giảng hòa, rồi rút quân về nước, vào năm đó năm thứ 38 đời Chu Kính Vương phương Bắc, phương nam năm thứ 32 đời Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang đời thứ 14 Hạ Hùng Vương. Lúc bấy giờ phương Bắc phía bên kia sông Trường Giang thấy nước Ngô đã bị nước Việt Trung Nguyên kìm hảm không còn lo sợ Ngô thôn tính nữa. Bằng thôn tính lẫn nhau nước nầy đánh nước kia. Nước kia đánh nước nọ tranh bá tranh quyền chém giết lẫn nhau thảm khốc.
**************


PHẦN 35

Nói về Việt Vương Câu Tiễn cho Ngô giảng hòa được bốn năm. Bấy giờ là năm 42 đời Chu Kính Vương phương Bắc năm thứ 36 đời Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang phương Nam. Vua Việt Vương Câu Tiễn cho người dọ thám biết Phù Sai từ khi thua quân Việt. Thời không còn chí khí tranh Bá tranh Hùng. Mà suốt ngày chỉ mê tửu sắc, chẳng thiết gì đến triều chính, vả lại mấy năm mất mùa luôn, lòng dân than oán. Câu Tiễn liền thống lĩnh đại quân đánh Ngô. Quân Việt Trung Nguyên chuẩn bị xuất quân lên đường. Câu Tiễn nhìn thấy ở trên đường cái có một con ễnh ương to lớn dị thường trợn mắt phình bụng, ra ý tức giận, Câu Tiễn đang ngồi xe đứng dậy để to lòng kính.
Những người theo hầu đều hỏi:
Đại Vương thấy gì mà kính vậy ?
Câu Tiễn nói:
Ta trông thấy con ễnh ương tức giận , khác nào như quân sĩ đang hăng say chiến đấu xáp chiến đánh giặc, cho nên ta kính.
Quân sĩ đều bảo nhau rằng:
Con ễnh ương tức giận mà Đại Vương còn có lòng kính. Chúng ta cố công luyện tập trong mười năm lại không bằng con ễnh ương hay sao?
Bấy giờ quân sĩ đều khuyên bảo nhau liều chết để đánh giặc. Người trong nước tiễn con em đi đánh Ngô khóc mà từ giả rằng :
Chuyến nầy đi mà không diệt được Ngô thời chớ có mà trở về nước mà gặp nhau nữa.
Câu Tiễn lại hạ lệnh cho quân binh rằng:
Ai mà hai Cha con cùng ở lính thời cho Cha về. Hai anh em cùng ở lính thời cho Anh về. Có Cha Mẹ mà không anh em thời cho về để nuôi Cha Mẹ. Có tật bệnh không thể đi lính được thời quan địa phương chu cấp thuốc men lương thực cho. Quân sĩ cũng như dân chúng cảm ơn ấy đều reo hò mừng rỡ khi sắp tiến quân qua đất Ngô, những kẻ vị phạm quân lệnh đều bị chém đầu để giữ nghiêm quân pháp. Nên quân binh tuân theo hiệu lệnh răm rắp sức mạnh quân binh tăng lên đáng kể.

Vua Ngô là Phù Sai nghe tin quân Việt tiến đánh, cũng đem hết quân binh ra đối địch. Quân Việt đóng đồn ở bờ sông phía Nam Dương Tử Trường Giang.  Quân Ngô đóng đồn ở bờ sông phía Bắc Dương Tử Trường Giang. Câu Tiễn chia ra làm hai đạo quân. Phạm Lãi coi hửu quân, Văn Chủng coi tả quân. Đại quân Câu Tiễn đi giữa có sáu nghìn quân thiện chiến bật nhất của quân Việt Trung Nguyên. Hai bên định sáng hôm sau thời cùng nhau giao chiến ở giữ dòng sông. Quân ngô là quân giỏi về thủy chiến đã từng đánh bại quân Việt ở  Sông Lạc Phù Sai rất  tin tưởng ở trận quyết sanh quyết tử nầy.

Tối hôm trước. Câu Tiễn truyền cho trung quân im lặng theo dòng sông cánh tả cách năm dặm ẩn không cho quân Ngô biết đến nửa đêm thời nổi hiệu trống tiến đánh quân Ngô. Lại truyền cho hửu quân im lặng theo dòng sông cánh hửu cách xa mười dặm ẩn không cho quân Ngô biết. Đợi khi tả quân trống hiệu nổi lên, thời tiếng quân nổi trống mà đánh, đều dùng trống lớn để vang động dậy trời.
Nói về quân Ngô nửa đêm bổng nghe tiếng trống dậy trời, biết là quân Việt đến đánh lén, vội vàng đốt đuốc soi lên chưa trông rõ gì cả. Lại nghe có tiếng xa nổi lên quân Việt hai mặt vây kín quân Ngô.  Phù Sai kinh sợ vội vàng chia quân ra để đối địch. Chẳng ngờ Câu Tiễn đem sáu nghìn quân, nhân khi trời tối lẻn vào trong trận quân Ngô. Bấy giờ trời vừa hừng sáng, quân Ngô trông thấy trước sau, tả, hữu, trong trận địa chỗ nào cũng có quân Việt tấn công dữ dội, đao, kiếm, cung, nỏ bắn đâu ngã gục đó, chém đâu ngã gục đó, quân Ngô biết mình không thể địch nổi vội vàng bỏ thuyền lên bờ trốn chạy. Câu Tiễn thúc quân binh đuổi theo đến đất Lập Trạch thời đuổi kịp chém quân Ngô xối xả, quân Ngô chống trả hai bên đánh nhau long trời lở đất. Quân việt đao thương cung nỏ đều tài giỏi, lại thêm khí thế quyết tử hào hùng quân Việt ào ào xông tới chém thôi là chém quân bỏ xác khắp nơi thây phơi như rạ, quân Ngô chiến ba trận đều thua cả ba. Tướng nước Ngô là bọn Tào Cô và tư Môn sào đều chết tại trận cả. Phù Sai thua chạy về Đô Thành đóng chặt cửa thành lại. Câu Tiễn bọc lên Hoàng Sơn đánh bọc xuống lại cho quân đắp cái thành ở ngoài cửa Tư Môn gọi là Việt Thành. Câu Tiễn ở đó chỉ huy quân binh Việt  bao vây khuấy động binh đao làm cho nước Ngô phải khốn khổ.

Câu Tiễn vây Ngô lâu ngày làm cho dân Ngô cũng như binh sĩ khốn quẫn quá. Bá Hi cáo ốm liên miên không dám ra đối đầu với quân Việt. Phù Sai bằng sai Vương Tôn Lạc sang gặp Việt Vương Câu Tiễn Vương, Tôn Lạc lột trần vai áo kéo lết đầu gối cả vài trăm mét mà tâu với Câu Tiên rằng:
Kẻ bề tôi cô độc là Phù Sai xin bày gan ruột, ngày trước thần đã đắc tội ở Cối Kê. Đã được Đại Vương tha cho từ đó không dám trái mệnh,  nên được Đại Vương cho giảng hòa. Nay Đại Vương lại cất quân sang đánh cô thần, nếu Đại Vương muốn giết cô thần, cô thần cũng xin vân theo không dám trái ý. Nhưng cô thần cũng muốn Đại Vương tha tội cho cô thần, như việc trước đây ở Cối Kê kẻ bề tôi cô độc một lòng tùng phục, không dám nghĩ tới hai lòng mong được Đại Vương nghĩ đến chút tình  ngày trước mà tha tội cho.
Câu Tiễn có ý không nở toan cho hòa:
Phạm Lãi can rằng:
Đại Vương ngày đêm lo nghĩ mưu tính kế ra công khó nhọc trong suốt 20 năm thôn tính nước Ngô nay sắp thành công mà lại bỏ đi nghĩa làm sao?

Việc xảy ra ở Cối Kê trước kia đó là do trời đem nước Việt Trung Nguyên giao cho nước Ngô, nhưng nước Ngô lấy. Nay trời lại đem nước Ngô trao cho nước Việt. Nước Việt có nên làm trái mệnh trời không?
Vả chăng nhà vua ra triều sớm, bãi triều muộn chẳng phải là để trả thù nước Ngô đó sao?
Trời đã cho mà không lấy, trái lại cơ trời từ phước chuyển thành họa. Nhà vua không nên quên bài học mà vua Ngô đã làm tha cho vua Việc mà ngày nay phải trả giá bằng sinh mạng cũng như sự mất nước. Câu Tiễn nghe xong tỉnh Ngộ bèn không cho hòa. Sứ giả nước Ngô đi lại bảy lượt nói to nhỏ với vua Việt cũng như Văn Chủng và Phạm Lãi những lời tha thiết nhất, nhưng Phạm Lãi, Văn Chủng nhất định không nghe.
Câu Tiễn có lúc mềm lòng nói:
Ta không nở từ chối lòng sứ giả. Phạm Lãi, Văn Chủng nói việc nầy để thần giải quyết. Phạm Lãi, Văn Chủng nói với sứ giã. Nhà vua đã giao quyền quyết định cho Lãi và Chủng nầy, sứa giả nên về ngay nếu không sẽ trị tội bằng sai đánh trống thúc cho quân binh tiến lên công phá thành. Quân nước Ngô tuy mất đi sức mạnh vốn có. Nhưng muốn phá thành tiến quân vào thời không phải dễ vì kinh thành nước Ngô vô cùng kiên cố không dễ gì một mươi ngày mà phá được đâu. Nếu phá được thời cũng phải trả cái giá tổn thất không nhỏ. Đêm hôm ấy mọi người bổng thấy trên cửa thành có treo một cái đầu Ngũ Viên, mặt to bằng bánh xe, mắt sáng như tia chớp râu và tóc dựng đứng cả lên, sáng rực trong mười dặm. Tướng sĩ nước Việt ai nấy cũng sợ hãi, phải tạm lui quân. Đến nửa đêm hôm ấy, bổng mưa to gió lớn, sấm ran chớp giật cát bay đá chạy ù ù quân Việt không chết thời cũng bị thương quả là không sao tưởng tượng được, dây cáp đức hết thuyền chao đảo không kết với nhau được. Phạm Lãi, Văn Chủng vô cùng lo sợ. Trong đang mưa to gió lớn Phạm Lãi, Văn Chủng nhìn lên cửa thành mà sụp lạy một lúc tạ tội với Ngũ Viên. Tức thời mưa to gió lớn im lặng trở lại. Phạm Lãi, Văn Chủng đang ngồi ngủ gà ngủ gật đợi trời sáng. Bổng chiêm bao thấy Ngũ Viên ngồi trên một cái xe trắng con ngựa trắng đi đến áo mão chỉnh tề cũng như lúc còn sống bảo với Phạm Lãi và Văn Chủng rằng ta biết nổi giông nổi gió làm khiếp đảm quân Việt là phạm ý Trời. Nhưng lòng trung của ta chưa tuyệt, nên mới nổi cơn mưa gió để làm quân Việt phải lui. Nhưng ý trời đã định. Trời cho nước Việt chiếm lấy nước Ngô quỉ thần nào ai dám cải. Bọn ngươi muốn chiếm thành thời phải theo cửa Đông ta sẽ mở đường cho. Hai người cùng chiêm bao giống nhau, liền nói với Câu Tiễn. Câu Tiễn sai người khai một cái kênh từ phía Nam qua phía Đông, khi khai đến cửa Xa Môn và cửa Tương Môn, thời bổng thấy nước ở Thái Hồ từ cửa Tư Môn chảy vào, làn sóng dữ dội, làm thành một cái vũng rộng lớn, có nhiều giống cá chuyên cá phù theo nước kéo vào. Phạm Lãi nói:
Ấy là Ngũ Viên mở đường cho quân ta đi!
Phạm Lãi nói xong liền thúc quân binh tiến vào cửa Đông quả nhiên quân Ngô chống cự không lại cửa Đông bị phá vỡ, quân Việt Tràn vào thành như nước lỡ.

Phù Sai  nghe tin quân Việt Trung Nguyên đã phá được cửa Đông tràn vào thành như nước lỡ thời kinh hồn bạc vía. Bá Hi đã xin ra hàng. Phù Sai cùng với Vương Tôn Lạc và ba con chạy sang Dương Sơn, đi suốt ngày suốt đêm, bụng đói miệng khác, hai mắt hoa mờ. Các quan chạy theo bứt được mấy trái Ngô sống, đem bóc ra rồi dâng cho Phù Sai, Phù Sai ăn xong ngồi xuống đất, lấy tay bụm nước ở dưới mương mà uống lại hỏi.
Mới rồi ta ăn thứ gì?
Các quan nói:
Đó là Ngô sống.
Phù Sai nói:
Công Tôn Thánh ngày trước bảo ta, rồi phải chạy vất vả và không kịp nấu cơm ăn, chính là thế nầy.
Vương Tôn Lạc nói ăn no rồi thời xi đi, phía trước có một cái hang sâu, ta hãy tránh vào đấy.
Mộng đón đã đúng thời sắp đến ngày chết, ta còn tránh làm gì nữa! nói xong cứ ngồi ở Dương Sơn, bảo Vương Tôn Lạc rằng:
Ngày trước ta giết Công Tôn Thánh, ném ở trên đỉnh núi nầy, chẳng hay còn có thiêng hay không?
Vương Tôn Lạc nói:
Đại Vương thử gọi xem.
Phù Sai gọi to lên rằng Công Tôn Thánh! Ba lần gọi đều nghe tiếng dội theo. Phù Sai kinh sợ, lại trốn sang ở vu tọa Câu Tiễn lại đem một nghìn quân kỵ mã đuổi theo vây kín mấy dặm. Phù Sai viết một bức thư, buộc đầu mũi tên, bắn vào trong đám quân Việt. Quân Việt nhặt được đệ trình Phạm Lãi và Văn chủng cùng mở ra xem thư rằng:

Tôi nghe giống thỏ đã hết thời chó săn tất bị mỗ địch quốc đã diệt nưu thần tất không còn. Sao quan đại phu không giữ lại cho nước Ngô một sợi tơ mành, để làm chỗ thoát cho mình về sau?

Văn Chủng cũng viết một bức thư buộc vào mũi tên bắn vào rừng rậm mà đáp rằng:

Nước Ngô có sáu điều lỗi to: Giết chết trung thần Ngũ Viên. Giết chết Công Tôn Thánh. Bá Hi là người xàm nịnh lại tin dùng. Đó là ba điều lỗi to: Tề, Tấn vô tội thế mà Ngô cứ đêm quân quấy nhiễu. Việt và Ngô là hai nước láng giềng Nam Bắc thế mà Ngô hết xâm lược lần nầy đến lần khác hết đời con, đời cha, đến đời ông .  Nước Việt giết tiên vương nước Ngô mà nước Ngô lại không biết báo thù dung túng kẻ địch để hậu quả gây nên tai họa. Có sáu điều lỗi to ấy, thời tài nào mà không mất nước. Này xưa trời đem nước Việt cho Ngô. Ngô không chịu nhận: Nay trời lại đem nước Ngô cho Việt, có Việt lại dám trái mệnh trời.

Phù Sai cho người tìm lấy mũi tên do Văn Chủng bắn đi ngồi đọc, đọc đến điều lỗi thứ sáu thời ứa nước mắt mà nói rằng:
Ta quên kẻ thù của Tiên Vương mà không giết Câu Tiễn như thế là bất hiếu. Vì thế mà trời không giúp nước Ngô ta nữa!
Vương Tôn lạc nói:
Tôi xin sang yết kiến vua Việt một lần nữa và cố xin vua Việc tha.
Phù Sai nói:
Ta cũng không phục lại nước Ngô như cũ nữa! Nếu nước Việt cho nước Ngô làm một nước phụ thuộc nhỏ để đời thần phục nước Việt thời ta cũng đành lòng. Vương Tôn Lạc sang đến quân Việt  Phạm, Lãi Văn Chủng không tiếp. Câu Tiễn trông thấy sứ giả nước Ngô khóc lóc thảm thiết mà về, liền động lòng thương sai người bảo Phù Sai đến nói rằng:
Ta nghĩ cái tình nhà vua ngày trước, xin để nhà vua ở đất Dũng Đông cấp cho năm trăm nóc nhà để trọn đời nhà vua sanh sống nơi đó.
Phù Sai sụt sùi mà đáp rằng:
Đại Vương thương tình mà xá cho Ngô, thời Ngô cũng là một nước Đại Vương cai quản  thần phục Việt đó. Nếu phá xã tắc bỏ Tôn Miếu thời còn gì nước Ngô. Thời tôi nhận lấy năm trăm nóc nhà để mà làm gì. Nay tôi đã già, không thể theo sau hàng bách tính chỉ còn chết mà thôi!
Câu Tiễn nghe vô cùng tức giận nói:
Nhà ngươi còn muốn nuôi mộng đời sau tiêu diệt ta sao?
Câu Tiễn bảo Phạm Lãi, Văn Chủng rằng:
Sao hai ngươi không giết Phù Sai đi cho rồi?
Phạm Lãi, Văn  Chủng nói:
Phù Sai cũng là một ông vua, chúng tôi không dám giết xin Đại Vương phụng mệnh trời mà làm chớ nên chậm trể.
Câu Tiễn liền chống thanh kiếm “ bộ quang ” ở trước quân
Sai bảo Phù Sai rằng:
Ở đời chẳng có ông vua nào sống mãi, rốt cuộc cũng chết là xong, việc gì phải đợi quân ta kề gươm lên cổ?
Phù Sai thở dài mấy tiếng. Ngoảnh lại trông bốn phía khóc than mà rằng:
Ta giết trung thần là Ngũ Viên và Công Tôn Thánh, nay ta phải tự tử cũng là muộn lắm rồi!
Phù Sai bảo các người xung quanh rằng:
Giả chết mà linh hồn không chết, thời ta còn mặt mũi nào mà trông thấy Ngũ Viên và Công Tôn Thánh ở dưới suối vàng! Âu là các nhà ngươi lấy ba thước lụa phủ mặt cho ta nói xong rút gươm đâm cổ mà chết. Vương Tôn Lạc cởi áo để phủ lên mặt Phù Sai rồi cũng lấy dây lưng thắt cổ chết ở bên cạnh.
Thơ rằng:
Vua Ngô chăm chuốt cuộc hề
Khói mây rồi cũng trở về khói mây
Bể trần xấu xé lẫn nhau
Chết đi luân chuyển tránh đâu đọa đày
Luật trời há dễ làm càn
Huyền cơ xây chuyển tan tành bụi tro.

Câu Tiễn truyền chôn cất theo lễ vua chư hầu, chôn  Phù Sai ở Dương Sơn, lại sai quân sĩ mỗi người một sọt đất mà đắp vào, chỉ trong chốc lác thành ra nấm mồ to lớn. Còn ba con Phù Sai thời đem đày đi ở núi Long Vi. Câu Tiễn vào thành Cô Tô ngự ở cung vua Ngô. Triều thần vào lạy mừng. Quan Thái Tể là Bá Hi cũng ở trong hàng ấy cậy có ơn giúp đở Câu Tiễn ngày trước, ra vẻ đắc ý Câu Tiễn bảo Bá Hi rằng:
Nhà ngươi là quan Thái Tể nước Ngô, ta đây không dám xem ngươi là bề tôi. Vua nhà ngươi ở Dương Sơn, sao nhà ngươi không đi theo? Bá Hi thẹn mà lui ra. Câu Tiễn sai bắt Bá Hi mà giết đi. Nhổ cỏ diệt tận gốc Câu Tiễn lại cho quân binh giết cả gia tộc Bá Hi. Câu Tiễn nói thế là ta trả thù cho Ngũ Viên.
Thơ rằng:
Ai thâm hiểm cho bằng Câu Tiễn
Giết Bá Hi vì sợ Bá Hi
Rắn độc mà ở kề bên
Có ngày nó cắn nát tan cuộc đời
Nên nói dối an lòng Ngô chúng
Trả hận thù tướng quốc Ngũ Viên
Lương tâm gian trá vô biên
Tránh đâu cho khỏi đảo điên cơ đồ
Đêm đất Việt dâng về phương Bắc
Mua công danh cấu kết ngoại ban
Làm cho nước Việt nát tan
Văn Lang đất Bắc hết mong trở về.
**************


PHẦN 36

Lại nói về Câu Tiễn muốn theo chí khí mộng Bá Vương của Phù Sai, kết hợp Nam Bắc các nước xa gần Dương Tử Trường Giang xây dựng lên một Sơn Đông Trung Quốc hùng mạnh mà Phù Sai làm chưa được. Câu Tiễn phủ dụ quân Ngô theo quân Việt vì thế quân Việt vô cùng hùng mạnh đủ sức để làm Bá Chủ. Câu Tiễn càng ngày càng Độc Tài Độc Trị không nghe lời ai nữa bằng đem quân về hướng Bắc, vượt qua Sông Bắc Giang, Sông Hoài ở vào thời đó có sông Dương Tử Trường Giang, và Sông Bắc Giang. Cùng các trấn chư hầu Nhà Chu như Tề, Tấn, Tống, Lỗ. Đông Bắc phương Đông hợp ở từ Châu. Các nước biết Câu Tiễn có ý liên minh thống nhất nhiều nước Nam bắc Dương Tử Trường Giang thành một liên minh Trung Quốc. Chữ Trung có nghĩa là Trung Nguyên. Liên kết Nam - Bắc nhiều nước thành Trung Quốc.

Các nước Tề, Tấn, Tống, Lỗ nhất trí tán thành nhưng phải quy thuận Nhà Chu. Việt Vương Câu tiễn liền nghe theo. Sai người đem lễ vật vào cống Thiên Tử Nhà Chu nói rõ nguyện vọng của mình. Lúc bấy giờ Chu Kính Vương đã mất. Thái Tử Nhân lên ngôi, tức là Chu Nguyên Vương. Triều thần Nhà Chu nghe xong còn gì vui sướng hơn nhất là Chu Nguyên Vương. Việt Trung Nguyên không cần chiếm lấy mà tự có không đổ một giọt máu. Chu Nguyên Vương bằng đem cổn niệm, khê bích, đồng cung, hồ thỉ ban cho Câu Tiễn. Phong cho làm mệnh làm Bá Chủ Sơn Đông, Trung Quốc. Câu Tiễn cuối đầu vân mệnh. Chu Nguyên Vương Nhà Chu sai sứ thần ban nhiều rượu thịt đến Câu tiễn các trấn chư hầu Nhà Chu đến chúc mừng.

Lúc bấy giờ Việt Vương Câu Tiễn là Bá Vương Sơn Đông Trung Quốc có quyền quyết định hòa giải các nước. Câu Tiễn đưa quân vượt qua phía nam sông Hoài cắt đất nước Sở mà trả lại phong cho nước Lỗ đất đai một trăm dặm ở phía đông Sông Tứ. Những đất đai mà nước Ngô chiếm được nước Tống trả lại cho nước Tống. Các trấn chư hầu Nhà Chu đều kính phục. Câu Tiễn về đến nước Ngô. Bằng bày tiệc ở trên Vân đài nước Ngô cùng với các quan tướng uống rượu chúc mừng Việt Vương Câu tiễn lên ngôi Bá Vương Trung Quốc, đứng đầu mấy trăm thuộc quốc. Phải nói Trung Quốc ra đời hùng mạnh nhất thời bấy giờ.

Đây nói về Phạm Lãi là dân Bách Việt Văn Lang. Thấy Việt Vương Câu Tiễn đem dâng nước Việt Trung Nguyên cho Nhà Chu thời vô cùng bất mãn khuyên can mấy lần. Câu Tiễn không nghe cứ làm theo ý mình nhưng trong lòng có ý dè chừng Phạm Lãi. Phạm Lãi có ý bỏ Việt Vương Câu Tiễn khi còn ở Từ Châu nhưng còn chần chừ chưa dứt khoát. Khi về nước Ngô Phạm Lãi mới dứt khoát biết nếu mình ở lại thời cái chết không biết lúc nào bằng bỏ đi trong lúc Việt Vương Câu Tiễn còn khoe khoang với bá quan văn võ Nhà Chu Phong cho Bá Vương chủ quản Trung Quốc.

Phạm Lãi ngay trong hôm ấy đi một chiếc thuyền nhỏ ra Tề Nữ môn qua Tam Giang vào Ngũ Hồ. Ngày hôm sau Câu Tiễn sai người triệu Phạm Lãi vào thời Phạm Lãi đã đi rồi. Câu Tiễn biến sắc bảo Văn Chủng cho quân binh đuổi theo bắt Phạm Lãi lại cho ta.
Văn Chủng nói:
Mưu trí của Phạm Lãi, quỉ thần cũng khó mà lường được, ta không nên đuổi theo.

Nói về Phạm Lãi vượt qua Tam Giang, Ngũ Hồ nhìn lên trời mà than rằng ta có tội với Bách Việt Văn Lang. Anh Hùng Lạc Đạo tôn thờ tên ác Bá kẻ bán nước phản bội Ông Cha. Phạm Lãi nghĩ mình đã theo Việt Vương Câu Tiển không thể vào Văn Lang để sống được. Bằng cải tên đổi họ thành Chi Di Tử Bì đi theo đường biển sang qua Tề tìm được chỗ sanh sống không trở về nước Việt Trung Nguyên Nữa.

Phạm Lãi trước khi bỏ Việt Vương Câu Tiễn mà đi có một bức thư  cho quan đại phu Văn Chủng. Một hôm Văn Chủng vừa ra khỏi cung thời có một người đưa cho Văn Chủng một bức thư nội dung như sau.

Chim đã hết thời cung nỏ phải cất. Thỏ khôn đã chết thời chó săn lại bị nấu. Vua Việt là người cổ dài, miệng dều hâu. Con người chỉ vì danh lợi cá nhân. Đem đất Bắc Văn Lang cầu vinh mà dâng cho phương Bắc Nhà Chu. Một con Cáo Già đã lộ cái đuôi chồn lòng dạ hiểm sâu nói một đường làm một nẻo, giả nhân giả nghĩa lừa gạt tấm lòng tốt của người dân Bách Việt khi hiểu ra thời mọi việc đã rồi. Nếu Ngài không bỏ đi tất có tai họa vì Ngài rất yêu Bắc Văn Lang. Văn Chủng xem xong thời người đưa thư cũng đi đâu mất. Văn Chủng nhận được thư của Phạm Lãi trong lòng lấy làm căm hận cho cuộc đời mình anh hùng lạc đạo tôn thờ một kẻ bán nước. Văn Chủng bật khóc từ đó cáo bệnh không vào chầu nữa.
Có người gièm nói Văn Chủng làm phản.
Việt Vương Câu Tiễn đến nhà đưa kiếm cho Văn Chủng rồi nói:
Nhà ngươi thường dạy quả nhân bảy thuật để đánh Ngô. Quả nhân mới dùng có ba mà nước Ngô đã thua. Còn bốn thuật nữa ở nhà ngươi. Nhà ngươi hãy giúp ta mà diệt Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang, thời công ngươi mới to tác hơn nữa.
Văn Chủng nhìn lên trời nói lớn. Con đã biết sai xin Bách Việt Văn Lang tha tội cho con.
Văn Chủng nói xong liền tự sát.
Câu Tiễn ở nước Ngô không bao lâu cho người ở lại cai quản, còn mình thời rút đại quân về Việt. Đem cả Tây Thi về. Câu Tiễn Phu Nhân mật sai người bắt Tây Thi đem ra bờ sông, buộc viên đá lớn vào người rồi đẩy xống sông mà bảo rằng:
Nó là vật vong quốc, còn để làm gì!
Phạm Lãi nghe Tây Thi bị Tiễn Phu Nhân dìm chết dưới sông thời than rằng:
Nước nhà còn mất bỡi cơ trời
Sao cứ Tây Thi đổ lỗi hoài
Tây Thi nếu làm Ngô mất nước
Thời nay Việt mất bỡi tay ai.

Nói về Phạm lãi ở đất Tề một thời gian cải dạng thương buôn trở về Việt Trung Nguyên lén dẫn cả gia quyến đi theo qua sống bên nước Tề ra sức khổ thân cày ruộng không bao lâu thời làm giàu nổi tiếng cả vùng. Sau lại dời đến đất Đào để ở. Tiện đường buôn bán đổi chác gia súc, lúa gạo làm giàu hơn nữa. Tự gọi mình là Đào Chu Công. Câu Tiễn từ Ngô trở về Việt Trung Nguyên sai sứ đàm phám với nhà nước Văn Lang. Nội dung đàm phám như sau.
Kính Gởi
Quốc Vương Thiên Tử Bệ Hạ:
Bá Vương Trung Quốc:
Là Câu Tiễn: Không thể không nghe Thiên Tử Nhà Chu. Thương lượng cùng Quốc Vương Thiên Tử Bệ Hạ:
Việc Bắc - Nam, chinh chiến hơn mấy mươi năm. Hai bên Nam - Bắc đều không có lợi. Không những làm cho bá tánh muôn dân trăm họ khốn khổ điêu linh. Mà còn gây ra cảnh tan thương chết chóc dân chúng lầm than bỡi binh đao máu lửa. Đất nước hai bên càng ngày càng suy kiệt dân không đủ no nói gì đến mặt ấm than oán khắp nơi:
Chi bằng hai bên đi đến hiệp ước giao hòa. Đất ai nấy ở nước giếng không phạm nước ao, nước ao không phạm nước giếng. Hai bên Nam - Bắc cùng có lợi. Nhất là dân chúng sống trong cảnh thái bình, bù đắp lại hơn mấy mươi năm chiến tranh.
Bá Vương Câu Tiễn tôi thiết nghĩ:
Chấm dứt chiến tranh cũng là cái đức của bậc Quân Vương làm cho dân chúng được hưởng thái bình.
Vì thế: Bá Vương Câu Tiễn tôi tuy là Bá Chủ Trung Quốc, cũng như thế lực Nhà Chu, phải  nói là vô cùng hùng mạnh. Nếu Bá Vương Câu Tiễn tôi là tay háo chiến, thời nhất định diễn ra một cuộc tranh hùng Nam - Bắc chưa biết ai là kẻ thắng người thua. Nhưng chiến tranh xảy ra trên đất nước Văn Lang, là một điều thiệt hại lớn cho đất nước Văn Lang. Quốc Vương Thiên Tử bệ hạ nên suy nghĩ đưa quyết định giao chiến hay nghị hòa là tùy ở Quôc Vương bệ Hạ:
Bá Vương Trung Quốc Câu Tiễn kính thư

Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang xem xong chỉ biết thở dài. Rồi cho người đọc lớn cho triều Thần nghe. Triều thần không ai là không ngán ngẩm cho cuộc chinh chiến Nam Bắc dai dẳng kéo dài mãi thiệt hại không những về kinh tế, mà còn thiệt hại nhân mạng vô số kể.
Hùng Ánh Vương hỏi triều thần ai có ý kiến gì không?
Lạc Hầu Vương nói:
Muôn tâu Quốc Vương Bệ Hạ:
Chỉ một nước Việt Trung Nguyên mà hơn mấy mươi năm chúng ta không đánh thắng nổi. Nay Việt Vương Câu Tiễn đem Việt Trung Nguyên dâng cho Nhà Chu tội bán nước đã rành. Nhưng chúng ta không thể làm gì khác hơn vì thế lực Câu Tiễn quá lớn. Không những Bá Chủ Trung Quốc, mà còn có cả thế lực Nhà Chu. Nếu chúng ta không đi đến nghị hòa, thời nước Văn Lang trở thành bãi chiến trường thiệt hại vô cùng to lớn. Nhưng nếu chúng ta chấp thuận lời yêu cầu của Câu Tiễn. Thời coi như Bắc Văn Lang không còn của chúng ta nữa mà là của Phương Bắc trở thành Trung Nguyên Trung Quốc.
Hầu Tôn Vương nói:
Muôn tâu Quốc Vương Bệ Hạ:
Vận hóa Cơ Trời không thể cải được. Theo như lời Quốc Tổ truyền dạy nước Văn Lang mất dần về phương Bắc hiện nay đã xảy ra. Việc nầy chỉ có Quốc Vương Bệ Hạ mới quyết định được. Các thần chỉ biết nghe theo và làm theo. Hùng Ánh Vương viết một bức thư nghị hòa phân chia Nam - Bắc không ai xâm phạm đến ai nữa. Việt Vương Câu Tiễn không còn lo chiến tranh nữa. Cao ngạo tàn độc. Trung thần can ngăn đều bị giết sạch ăn chơi trác tán còn hơn cả Vua Ngô.

Câu Tiễn làm vua được 27 năm thời chết, tức là năm thứ 8 đời cuối Chu Nguyên Vương. Chu Trinh Định lên ngôi thay thế 469 trước công nguyên. Ở phương Nam Văn Lang là năm thứ 37 Hùng Ánh Vương, Chân Nhân Lang. Sau khi Việt Vương Câu Tiễn qua đời, con cái Việt Vương Câu Tiễn tranh giành quyền lực cấu xé lẫn nhau. Nước Trung Nguyên dần dần dấy loạn Bách Việt nổi lên lật đổ triều đại Việt Vương Câu Tiễn với cái tội. Việt Vương Câu tiễn bán đứng Việt Trung Nguyên cho Nhà Chu, sự tan rã nhà nước Việt Trung Nguyên bắc đầu từ 468 đến 425  trước công nguyên. Khi ấy Trung Quốc tan rã mạnh nước nào xưng hùng xưng bá nước nấy. Những nước có thế lực hùng mạnh tranh nhau càng quyết liệt hơn. Như Tần - Sở - Tề - Ngụy - Triệu - Yên - Hàn. Nước Việt Trung Nguyên hỗn loạn tan rã là cơ hội cho Sở - Triệu - Ngụy thôn tính nước Việt Trung Nguyên chia nước Nước Việt Trung Nguyên làm ba Đông - Tây - Nam sau nầy luôn là bãi chiến trường của nhiều nước phương Bắc tranh giành với nhau thôn tính chiếm lấy Việt Trung Nguyên.
**************

VĂN LANG CHIẾN SỰ 3 ĐẾN ĐÂY KẾT THÚC.

0 nhận xét: