Recent Posts

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Tập Thơ Ngộ Nghĩnh

                                                     TẬP THƠ                   
                    NGỘ NGHĨNH

                      NÀO SỢ CHI AI
              Đừng sợ nữa, hỡi con Hồng cháu Lạc
                Về Cội Nguồn, ta mọc cánh ta bay
                Giống Rồng Tiên, nào có sợ chi ai
                Đường Tryền Thống rộng dài ta bước
                Thuở xa xưa, thời Cha Ông dựng nước
                Diệt Hồ Tinh, khiếp vía kinh hồn
                      Ngày nay con cháu Tiên Rồng
                Cớ sao Rồng lại sợ Chồn cớ chi
                      Chủ thời ra Chủ uy nghi
               Cớ sao Chủ lại sợ chi Tớ hèn
                      Để cho Tớ mãi cậy quyền
               Làm cho Chủ mãi đảo điên khốn nàn
                      Mất đi biển đảo giang sang
              Mất đi Công Lý nát tan Nhân Quyền

                Đừng sợ nữa, hỡi Tiên Rồng Đại Việt
                Rồng lên mây, Tiên trổi dạy Uy Linh
                Theo chân Quốc Tổ, diệt Hồ Tinh
                Nước non tỏa sáng bình yên sang giàu.
                                                    TRẦN MINH THẮNG
                             

                                   THÓI ĐỜI

                Tìm đến Mác- Lê,  học nuôi Lừa
                Học gầy, học Béo, học Khéo, học Thưa
                Học trau, học chuốt, thi đua mập, gầy
                     Lừa Quan cùng với Lừa Thầy
            Cũng thua Lừa Tớ, lợi đầy không răng
                     Lợi nhiều mà chẳng được ăn
            Lợi thời có Lợi mà Răng chẳng còn
                     Mới hay trong cảnh thói đời
            Lừa cùng, lừa tận, dối Lừa Lương Tâm
                     Lừa rao, Lừa bán, Lừa hâm
            Lừa xơi xương tủy, lừa ăn xương Lừa.
                                                    TRẦN MINH THẮNG

                         LẠ NGƯỢC ĐỜI

               Thức giấc thời nghe tiếng kêu trời
               Cớ sao lắm cảnh lạ ngược đời
               Tớ leo đầu cổ ngồi ngất ngưỡng
               Chủ ngồi khốn khổ mắt lệ rơi
               Có lẽ lạc nguồn, âu là thế
               Nuốt cay, ngậm đắng, khổ chơi vơi
               Khổ, sướng, tại mình nào ai biểu
               Thờ Ma thờ Quỉ lặng hụp bơi.
                                                 TRẦN MINH THẮNG

                                                 
                             BẠC NHƯỢC
              
                Hồn bạc nhược, do lạc Nguồn lạc Cội
                Hết sợ rồi, nhờ vận hội Rồng Tiên
                      Ai ơi nhớ đến Hùng Vương
            Mới nên nghiệp lớn xứng danh Tiên Rồng
                                                  TRẦN MINH THẮNG.

                       KHỔ QUÁ BÁC ƠI

                      Bác ơi, khổ quá Bác ơi
             Khổ do Bác gánh Mác- Lê về nhà
                      Cháu con vốn đã dại khờ
             Thấy Lê, thấy Mác,  nó giành giật nhau
                      Lê nhọn hoắt, Mác khác gì đâu
             Nó đâm nói lụi ôi thôi còn gì
                      Cái búa Bác để đó chi
             Nó cầm nó nện còn gì chúng dân
                      Cái liềm tai hại biết bao
             Thi nhau chúng cắt ngã nhào anh em
                      Trời ơi ngó xuống mà xem
             Nồi da nấu thịt nát tan giống nòi
                      Ông Cha rơi lệ ngậm ngùi
             Còn chi con cháu Tiên Rồng còn chi

                      Mác – Lê ở tận Phương Tây
             Phải đâu Quốc Tổ dựng lên nước nhà
                      Tôn thờ thời phải xét soi
             Lầm ông hàng xốm tưởng đâu cha mình
                      Bác ơi , bác đã sai lầm
             Mác- Lê không phải giống dòng Việt Nam
                      Cũng không phải đấng Cha Ông
             Cũng không phải đấng dựng lên nước nhà
                      Cái Lầm Bác đã gieo ra
             Cháu con khốn khổ, ôi là thảm thê
                      Mác- Lê ơi hỡi Mác- Lê
             Mau mau biến khỏi, trở về Phương Tây.
                                                 TRẦN MINH THẮNG

                                ĐỪNG SỢ HÃI

                Đừng sợ hãi, hỡi người dân Đại Việt
                Mặt trời lên, ta tận diệt yêu tinh
                Chân đã bước, thời núi non sụp đổ
                Đã vùng lên, thời  đất lở trời nghiêng.
                                                  TRẦN MINH THẮNG
             

                                       SỢ GÌ

                      Thương người lạc lối ngả sa
             Tôn thờ người lạ, bỏ Cha Mẹ mình
                      Thương người lạc Cội lạc Nguồn
             Bơ vơ trong cảnh đường đời bơ vơ
                      Bác tuy  con cháu Việt Nam
             Nhưng nào Bác nhớ nước non quê nhà
                      Di chúc Bác đã nói rồi
             Bác đi theo Mác đời đời theo Lê
                      Bỏ Nguồn bỏ Cội mà đi
             Bỏ non bỏ nước mà theo người ngoài
                      Hộ khẩu Bác đã cắt rồi
             Nhập theo Lê- Mác không còn Việt Nam
                      Hồn thiên sông núi chứng tri
             Những lời di chúc còn ghi đành rành
                      Văn Lang nhà nước Tiên Rồng
             Chiếu theo Thiên Luật khó mòng sót sai
                      Cội Nguồn Truyền Thống sáng soi
             Mặt Trời cứu quốc  phá tan gian tà
                      Những kẻ phản bội Ông Cha
             Mảy lông sợi tóc không qua trận nầy
                      Sợ gì xâm lược Tàu Tây
             Sợ gì những kẻ hại dân sợ gì.
                                                 TRẦN MINH THẮNG

                                 CHỦ VÀ TỚ
                Ôi thế gian, lắm chuyện đời kỳ quái
                Có một hôm, tôi vô tình nhìn thấy
                Chủ lợi nhiều, nhưng chẳng có cái răng
                Răng không có lấy gì để mà ăn
                Chủ bật khóc mình mắc lừa Đầy Tớ
                Một bài học, ôi muôn đời ghi nhớ
                Lợi rất nhiều, nhưng chẳng có cái răng
                      Mới hay Chồn mẹo Cáo thông
            Tớ no Chủ đói mới hay sự đời
                      Chủ làm, Đầy Tớ ngồi xơi
            Chủ ôm chiếu rách, Tớ ngơi son vàng

                Chủ thức tỉnh kêu trời khóc đất
                Vùng đứng lên, gào thét thật to
                      Chiến nầy cho Tớ biết tay
            Trí khôn lấy lại cho mầy đi toi
                Tớ sợ hãi co ro thọ tội
                Chủ chợt nhìn Nguồn Cội bước đi
                      Lạc Nguồn khốn khổ lạ chi
            Để cho Đầy Tớ xão gian cỡi đầu.
                                                 TRẦN MINH THẮNG
               
                           DẬY ĐI ANH

                Thức dậy đi anh, dậy đi anh
                Một đêm, không thấy đấng trời xanh
                Hồn Ma bóng Quỉ luôn gào thét
                Chết chóc hãi hùng, ngập máu tanh
                Dậy đi anh, dậy đi anh
                Cội Nguồn tỏ rạng đấng trời xanh
                Hồn Ma, bóng Quỉ không con nữa
                Non dậy hồn quê, nước thẩm xanh
                Yên vui tràn ngập niềm hạnh phúc
                Xuân nở hồn xuân, đẹp như tranh.
                                                 TRẦN MINH THẮNG














0 nhận xét: